"Con nít lớn" hãy trưởng thành

TRÚC CHI 14/10/2012 02:10 GMT+7

TTCT - Tôi là một 9X đời đầu, nay đã 21 tuổi, và tôi dám nói “giáo dục giới tính” với riêng tôi không phải là chuyện gì quá khó khăn và phức tạp. Thẳng thắn mà nói, nó lại còn vô cùng đơn giản.

LTS: Tham gia loạt bài về vấn đề giáo dục giới tính kỳ này là chuyện kể của một bà mẹ và một cô gái, chia sẻ kinh nghiệm trong việc cùng người ruột thịt của mình vượt qua những trở ngại của câu chuyện “nhạy cảm, khó nói” mang tên “giáo dục giới tính”.

Phóng to
Minh họa: Vũ Đình Giang

Từ khi tôi là một con bé 16 tuổi (tức là giai đoạn tôi bắt đầu dậy thì, những đứa trẻ trong giai đoạn này tôi xin tạm gọi bằng cái tên “con nít lớn”), tôi có cảm giác cụm từ “giáo dục giới tính” luôn được đón nhận bởi những thái độ na ná nhau. Người lớn thì nghiêm trọng hóa để rồi làm cho nó trở nên quá xa lạ khiến “con nít lớn” không thể hiểu nổi. “Con nít lớn” thì tỏ ra quá xem nhẹ để rồi làm cho nó trở nên quá đơn giản, vì thế mà trượt dài. Người lớn nói “con nít lớn” không thèm nghe, “con nít lớn” thì lại không dám hỏi “chuyện đó” với những người vốn dĩ bị chúng mặc định chẳng hiểu gì về mình.

Và thế là những câu chuyện dù có nhân vật và bối cảnh không giống nhau lại có nội dung, cao trào và kết thúc y hệt nhau cứ hoài mãi nhan nhản trên khắp các mặt báo, các trang mạng, đủ thể loại, đủ hình thức, tựu trung lại thành vấn nạn quan hệ tình dục, nạo phá thai tuổi vị thành niên và hàng loạt tệ nạn liên đới. Trong khi sự thật thì “con nít lớn” không cần những bài giảng quá vĩ mô về môn học nhạy cảm này, tự sức chúng có thể hiểu được lý thuyết, còn chuyện thực hành nhiều khi lại dễ dàng đến không ngờ.

“Cụm từ “giáo dục giới tính” luôn được đón nhận bởi những thái độ na ná nhau. Người lớn thì nghiêm trọng hóa để rồi làm cho nó trở nên quá xa lạ khiến “con nít lớn” không thể hiểu nổi. “Con nít lớn” thì tỏ ra quá xem nhẹ để rồi làm cho nó trở nên quá đơn giản, vì thế mà trượt dài...”

Cái hồi tôi là một đứa “con nít lớn”, tôi cũng tập tành yêu đương, cũng nắm tay, ôm ấp, gần gũi, rồi hôn. Tôi cũng mải mê trong những cảm xúc và cảm giác mới mẻ mà người con trai lúc ấy tôi gọi bằng “người yêu” mang lại cho mình, cũng tò mò nghĩ ngợi đến những “gia vị” đậm đà hơn. Tôi thừa nhận dù được đi học ở một ngôi trường danh tiếng và sống trong một môi trường lành mạnh, được ít nhiều tiếp nhận cái gọi là chương trình giáo dục giới tính, tôi vẫn cảm thấy những cám dỗ hoàn toàn có thể lấn át lý trí của mình khiến mình đôi lúc không thể làm chủ, thiếu tỉnh táo và dễ chao đảo.

Nhưng một đứa “con nít lớn” khôn ngoan sẽ biết cách giải quyết ổn thỏa mối nguy hại chết người đó. Nó sẽ biết điểm dừng, sẽ nhận thức được tác động của “một lần thử cho biết” lên hiện tại và tương lai của chính nó, sẽ không thể phớt lờ những kiến thức giới tính mà mình được trang bị để đưa ra quyết định chính xác nhất khi đứng trước lựa chọn uống ực hay không uống ực “ly chè” tình cảm tuổi mới lớn mà nó đang có.

Tôi không dám nhận mình khôn ngoan, tôi chỉ chắc chắn mình rất may mắn. Ở chỗ, dù rằng ba mẹ tôi là những người cực kỳ bận rộn, có rất ít thời gian dành cho con cái, vậy mà nhất cử nhất động của tôi ba mẹ đều có thể nhìn thấu và kịp thời can thiệp, bằng những phương cách hết sức tế nhị và độ lượng. Khi cặp bồ, tôi giấu tiệt ba mẹ vì sợ bị cấm cản. Sự giấu giếm dần dẫn tới nhiều hành động đáng trách. Có một lần tôi đưa bạn trai của mình về nhà khi không có ai khác ngoài hai đứa, dù đã dặn bụng cuộc ghé thăm sẽ hết sức trong sáng nhưng “ly chè” vẫn quá đỗi ngọt ngào và đầy mê hoặc đã khiến chúng tôi tiến lên khám phá một giới hạn cao hơn những nụ hôn “con nít bé” từng trải qua trước đó.

Thế rồi đột ngột điện thoại reo vang, tôi choàng tỉnh trong vòng tay của bạn trai và không thể xua tan sự thảng thốt trong giọng nói khi biết được người gọi chính là mẹ mình. Tôi không nghĩ mẹ có năng lực siêu phàm gì trong việc đoán biết sai trái của con gái qua giọng nói, nhưng chỉ bằng một câu nói rất đơn giản: “Con có làm gì thì cũng phải để mẹ tin con!” đã khiến tôi giật bắn mình biết lỗi, để rồi trở nên khôn ngoan hơn, đưa ra được quyết định đúng đắn nhất.

Sau ngày hôm đó, tôi đã lấy hết can đảm kể với mẹ về anh chàng “người yêu”, về mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, về cả những gì chúng tôi đang làm khi mẹ gọi cuộc điện thoại đó, đồng thời xin lỗi mẹ.

Và những gì sau đó mẹ tôi tiếp tục dạy bảo tôi không phải là sự cấm cản, không phải về bao cao su hay thuốc tránh thai, cũng không phải những thao thao bất tuyệt về sự khủng khiếp của vượt rào rồi vượt cạn bất đắc dĩ tuổi vị thành niên, mà đơn giản chỉ là thái độ “Mẹ lúc nào cũng tin tưởng con”, hết sức kiên định như lần đầu tiên mẹ đã khẳng định như thế. Cả tôi và bạn trai của mình sau này rất lâu vẫn còn nhắc lại câu nói đó của mẹ tôi và đều đồng ý rằng: “Rất may lúc đó tụi mình đã để mẹ tin”.

“Con nít lớn” cần phải khôn ngoan để trưởng thành đúng nghĩa. Nếu không thể khôn ngoan thì hãy trở nên can đảm. Còn đối với người lớn, quan trọng hơn hết thảy những lý thuyết suông về giáo dục giới tính, họ cần tin tưởng vào sự khôn ngoan và can đảm mà “con nít lớn” đang cố gắng hết sức để thực hành. Đơn giản vậy thôi.

____________

Không may mắn như bao phụ nữ khác, tôi sinh con một bề, hai con “vịt giời” xinh xắn mà mọi người thường nói đùa là con gái như quả bom nổ chậm trong nhà.

Một ngày nọ con gái lớn của tôi bỗng lên tiếng hỏi: “Mẹ quen bố như thế nào?”, tôi chợt nhận ra là con tôi đã lớn. Tôi trả lời: “Mẹ có ghi điều đó trong nhật ký, hôm nào sẽ cho con đọc”. Thế nhưng tôi biết mình phải làm một công việc rất khó khăn là nói cho con biết “chuyện ấy” sẽ đến như thế nào. Tôi hứa với con sẽ “phổ cập” khi con tốt nghiệp trung học, vì chuyện học hành là chuyện đại sự ưu tiên ở lứa tuổi này.

Khi con gái đậu đại học, tôi biết thời khắc để nói chuyện ấy phải đến. Dù biết rằng những bài học về giới tính được học ở trường, hoặc thông qua bạn bè, con tôi có thể chắp nhặt được những điều gì tối thiểu cần biết, nhưng để có được một sự hiểu biết đầy đủ thì tôi biết chính mình phải truyền đạt.

Quả là một việc vô cùng khó khăn và không thể nào quên được ngày hôm ấy, tôi chở con ngồi sau lưng đi dọc theo đường biển dài hơn chục cây số để một cách tự nhiên tôi không nhìn vào mặt con gái, và con tôi cũng không thể nhìn thấy những diễn biến cảm xúc trên khuôn mặt mẹ mình.

Tôi nói:

- Hôm nay mẹ sẽ nói với con một chuyện, chuyện của người lớn, vì con gái của mẹ đã gần trưởng thành và sắp phải sống một mình. Chuyện mà con đã hỏi mẹ cách đây không lâu đó.

Con tôi đáp nhanh nhảu:

- Mẹ không cần phải nói nữa đâu, con biết hết rồi.

- Làm sao con biết được?

- Con có học mà mẹ. Ở trường có dạy rồi, hơn nữa bạn con cũng có nói.

Tôi nói:

- Vậy thì mẹ cũng sẽ dạy cho con một lần nữa xem thử có giống ở trường không nhé.

Thế là tôi nói cho con về cơ thể người phụ nữ trưởng thành, về sứ mệnh của những cái trứng rụng mỗi tháng một lần, về thân nhiệt người phụ nữ thay đổi trong thời kỳ trứng rụng, về những phương pháp ngừa thai bằng cách đo thân nhiệt, bằng cách dùng bao cao su, bằng cách uống thuốc cấp kỳ, về những bệnh tật có thể sẽ lây lan...

Tôi nói với con về sự cao cả nằm sau những chuyện ấy, đó là tình yêu và sự tôn trọng. Tình dục là một món quà thiêng liêng của tạo hóa dành cho con người, thông qua đó gắn kết những người yêu nhau và gìn giữ cho cuộc hôn nhân của họ được bền vững.

Tôi nói với con về hiện trạng xã hội với những đôi nam nữ yêu cuồng sống vội, về những hậu quả đáng tiếc xảy ra khi không được trang bị kiến thức chu đáo, những biến chứng có thể xảy ra khi lạm dụng thuốc ngừa thai hoặc tai biến của việc nạo thai có thể dẫn đến vô sinh...

Con tôi nghe rất chăm chú và thỉnh thoảng yêu cầu mẹ nhắc lại để ghi nhớ. Cuối cùng, con gái tôi nói: “Khi mẹ nói cho con biết thì con mới hiểu rằng con chẳng biết gì hết”. Hai mẹ con tôi cùng cười nhẹ nhõm.

Hành trang con tôi đi học xa, tôi có gói thêm vào hai chiếc bao cao su dán kín trong phong bì. Tôi nói với con: “Con hãy cất “bùa hộ mệnh” này trong ví và mẹ mong rằng sau bốn năm học ở Sài Gòn, con mang về trả lại cho mẹ đầy đủ với niêm phong như thế này”.

Tôi nói với con cho dù tất cả mọi điều đều đã được căn dặn, nhưng nếu điều đáng tiếc nào đó có thể xảy ra thì “hãy nói với mẹ, hãy nhớ rằng mẹ luôn yêu thương con”. Tôi cũng không đồng tình với việc phá thai, một đứa trẻ hoài thai nghĩa là nó đã chọn cha mẹ cho mình, không được quyền từ chối nó.

Những lần hè con tôi về thăm nhà, tôi hỏi: “Bùa hộ mệnh mẹ cho đâu rồi?”. Con gái tôi cười đáp: “Một điều giấu kín trong tim con người mãi là điều giấu kín thôi”.

Nhìn nụ cười ấy, tôi biết con mình đang hạnh phúc.

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận