Mẹ là người đầu tiên được biết

TÂM AN 20/10/2012 23:10 GMT+7

TTCT - 1. Là người mẹ có con gái 18 tuổi đi học xa nhà, việc đầu tiên tôi nói với con là về quan hệ nam nữ.

Tất nhiên ngoài những câu giáo điều kiểu như cần phải biết giữ mình, không yêu người đã có gia đình, cố gắng không quan hệ tình dục trước hôn nhân…, tôi còn thẳng thắn nói với con rằng nếu con có việc gì như lỡ có thai chẳng hạn, mẹ hi vọng là người đầu tiên được biết và gia đình sẽ tìm cách giải quyết.

Phóng to
Minh họa: Vũ Đình Giang

Có thể ban đầu mẹ sẽ hoảng hốt và nặng lời với con, có thể con sẽ nghe những lời trách cứ, la mắng… nhưng đó chỉ là phản ứng tức thời từ những người rất yêu thương con. Tất cả vướng mắc trên đời đều có cách tháo gỡ. Tuyệt đối không được giấu gia đình. Không ai có thể lường trước những tai biến trong y khoa, và chỉ có mẹ là người duy nhất không bao giờ thổ lộ bí mật của con cho bất cứ ai.

Quan sát xung quanh mình và theo dõi các thông tin trên báo chí, tôi thấy phần lớn các bạn trẻ một khi “lỡ bước” không muốn báo cho gia đình biết. Phần các bạn sợ cha mẹ đau khổ, phần vì sợ “quê” với cha mẹ nếu bạn là niềm kỳ vọng của gia đình. Nói chung trong cái sợ đó có nỗi lo cha mẹ sẽ buồn phiền và cả việc phải chịu đựng cơn thịnh nộ từ cha mẹ nữa. Từ những áp lực đó, các bạn đã giải quyết hậu quả một mình, có bạn nhờ sự hỗ trợ từ bạn bè. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng bạn bè không thể nào giữ kín việc của bạn mình được. Đường đi còn rất dài, mọi thứ đều ở phía trước, đôi khi theo thời gian sự việc vỡ lở sẽ là lực cản rất lớn cho hạnh phúc sau này.

2. Tôi hỏi anh bạn đang sống ở Mỹ rằng nếu trường hợp con gái lỡ có thai ngoài ý muốn thì sao, bạn tôi bảo bên này trẻ con được học về giới tính từ trung học, chúng được trang bị kiến thức khá kỹ nên ít khi để xảy ra hậu họa. Tuy nhiên, cũng chính vì ý thức tự lập rất sớm nên bọn trẻ tự giải quyết. Nếu chúng yêu nhau và để có con là chuyện chúng muốn chứ không phải ngoài ý muốn.

Một anh bạn khác của tôi cũng cho rằng một khi con cái lầm lỡ, thái độ của phụ huynh là quan trọng. Phải hiểu được rằng phàm là con người thì bất cứ ai cũng có thể phạm phải sai lầm đôi khi đến cuối đời, cho nên không có gì phải trách mắng con cái cả. Cha mẹ phải tạo cơ hội cho con sống khỏe mạnh, giải quyết hậu quả trong an toàn và thậm chí nếu cần thì sinh con, ông bà ngoại sẽ nuôi và động viên mẹ cháu làm lại cuộc đời!

3. Đối với con trai thì sao? Một bà mẹ kể chuyện một hôm dọn dẹp căn phòng của con vào buổi sáng, bà phát hiện con có hiện tượng giống như “dấm đài”. Khi ấy bà nói với con: “Mẹ nghĩ con nên tắm buổi sáng trước khi đi học, cho đầu óc sảng khoái sau một đêm ngủ dậy”, và rồi bà mang câu chuyện này kể với chồng để hai cha con “lo liệu” với nhau. Ngày hôm sau chồng bà sửa sang lại cái xà kéo tay trên sân thượng, ông đem ximăng về làm cho cậu con mấy cái tạ nhỏ, hai cha con hì hà hì hục suốt ngày chủ nhật. Từ đó buổi sáng nào hai cha con cũng dậy sớm tập thể dục trên sân thượng như hít đất, kéo tay, tập tạ. Nếu tối hôm trước chồng bà bị “xỉn” quá không tập nổi, cậu con theo thói quen cũng tự tập một mình.

Theo ý bà, việc tạo cho con có một hoạt động thể dục thể thao lành mạnh cũng là biện pháp tốt để cháu không còn thời gian suy nghĩ về những hiện tượng “bộc phát” trong cơ thể mình.

Một bà mẹ khác kể rằng có lần chị thấy trong cặp táp của cậu con trai 16 tuổi một bao cao su, khỏi phải nói chị hẫng đến mức độ nào. Tuy nhiên, khi bình tĩnh rồi chị tự an ủi nếu thật sự có việc… gì đó xảy ra dù sao cháu cũng còn hiểu biết, có nghĩa là những chương trình giáo dục về phòng chống aids cháu có theo dõi và biết tự bảo vệ. Giờ đây con trai chị đã lớn và đi học xa nhà. Chị không thể biết được những sinh hoạt của cháu khi ở xa gia đình, bởi thế chị vẫn căn dặn chồng thỉnh thoảng nhắc con một cách tế nhị là không được quên cái bao cao su. Chị hiểu ra rằng đã đến lúc cha mẹ phải bình tĩnh và chấp nhận thực tế của xã hội, bên cạnh đó phải nhắc chừng con cái biết bảo vệ mình và bảo vệ người yêu!

4. Mới thấy đã đến lúc cha mẹ cần phải dũng cảm đối mặt với giới tính. Quan niệm đó là việc bình thường hay chưa còn phải chờ thời gian và sự thay đổi trong suy nghĩ của mỗi người, nhưng nhất thiết không thể bỏ con cái tự đương đầu một mình với khó khăn mà không thể lường trước được tai biến. Do đó, dù bây giờ con gái đã trưởng thành, tôi vẫn luôn nhắc chừng con nếu có việc gì không hay xảy đến thì mẹ là người đầu tiên được biết và mẹ sẽ bên cạnh con.

____________

Năm tôi 16 tuổi, gia đình tạo điều kiện cho tôi đi du học. Đêm trước khi tôi đi xa, mẹ đã dặn dò tôi rất nhiều thứ, và điều làm tôi bối rối nhất là khi mẹ hỏi: “Con có biết làm thế nào mà con gái có thai không?”. Thú thật là tôi không rõ lắm, chỉ hiểu vấn đề một cách đại khái, nhưng tôi nghĩ đại khái như vậy là đủ rồi nên tôi gật đầu. Vả lại, tôi biết mẹ tôi cũng không thoải mái mà bàn về chuyện này với tôi, chỉ vì tôi sắp đi xa nên buộc lòng mẹ phải đề cập tới nó mà thôi.

Phóng to
voicesofyouth.wordpress.com

Trước đó, khi tôi học trung học, sách giáo khoa lớp 9 có đề cập về bộ phận sinh dục của hai giới, nhưng cô giáo môn sinh không giải thích gì nhiều trong tiết học đó nên hiểu biết của tụi tôi vẫn rất mù mờ. Cứ thế, tôi bước chân sang một xứ sở mới, những hiểu biết về sức khỏe tình dục vẫn hết sức ngây ngô. Nhưng tôi không biết mình ngây ngô thế nào, cho đến một lần trường tôi tuyên truyền việc đảm bảo sức khỏe tình dục và cho một nhóm sinh viên đi phát bao cao su khắp trường.

Vốn không hề biết cái bao cao su trông ra sao nên khi nhìn thấy rổ bao cao su mà những bạn sinh viên ấy cầm, tôi tưởng đó là một loại kẹo. Tôi đã nhặt lấy một bao và suýt chút nữa đã xé bao ra để “ăn kẹo”, may là cô bạn đi cùng ngăn tôi lại và nói: “Trời ạ, cậu có biết đó là bao cao su không?”. Lúc ấy tôi đã ngượng chín cả mặt.

***

Sau “sự cố” ngày hôm đó, tôi nhận ra mình quả thật không hiểu gì về tình dục cả, vì vậy tôi đã đăng ký học một lớp giáo dục giới tính cho học kỳ sau đó. Lớp học ấy đã thay đổi hoàn toàn nhận thức và quan điểm của tôi về tình dục, giúp tôi có cái nhìn thoải mái và khách quan hơn về vấn đề này. Ngày đầu tiên của khóa học, thầy giáo bảo chúng tôi hãy viết những câu hỏi mình có vào một tờ giấy rồi chuyền lên cho thầy trả lời. Vì không phải đề tên lên giấy nên các sinh viên rất thoải mái viết những thắc mắc của mình.

Ngay từ những phút đầu đặt chân vào lớp, tôi đã được nghe thầy và các sinh viên khác bàn về tình dục hết sức cởi mở, từ việc kích cỡ của bộ phận sinh dục phái nam đến việc tránh thai khẩn cho phái nữ. Quyển sách giáo khoa khi ấy với tôi rất đáng sợ, vì chỉ cần mở ra là thấy vô số hình ảnh hết sức nhạy cảm, từ bộ phận sinh dục bình thường đến những bộ phận sinh dục khi bị nhiễm bệnh, thậm chí có cả các tư thế quan hệ khác nhau trong đó.

Không những thế, trong một số tiết học thầy tôi còn cho chiếu những bộ phim nhạy cảm, và một lần dạy về S&M (một kiểu quan hệ khi sự khoái cảm đến từ những hành động bạo lực), thầy tôi đã mời một số chuyên gia đến, cầm theo những cây roi và chích điện cho các sinh viên thử qua.

Đương nhiên tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, nhưng có khoảng 50 sinh viên trong giảng đường khi đó đứng xếp hàng, cởi áo ngoài và thử cảm giác bị roi quất và điện chích vào người. Một lần khác thầy tôi mời một ngôi sao khiêu dâm đến giảng đường để phỏng vấn, cho chúng tôi một cái nhìn khác về nghề diễn này. Lần khác nữa, thầy mời một người chuyển giới đến kể về trải nghiệm của họ.

***

Quả thật, tôi như đi vào một thế giới hoàn toàn khác mỗi khi bước chân vào lớp học đó, khi mà những điều tôi từng nghĩ là cấm kỵ lại được nói đến và trưng ra hết sức minh bạch, thậm chí lộ liễu. Thời gian đầu ngồi nghe giảng, đọc sách và tài liệu phát ra đối với tôi là một kiểu cực hình vì nó làm tôi quá xấu hổ. Nhưng tới gần cuối khóa học, khi chúng tôi phải viết một bài cảm nhận về những gì đã qua, tôi nhận ra nhận thức của mình về tình dục đã thay đổi hoàn toàn.

Chúng tôi hiểu được rằng nếu có quyết định quan hệ với một ai đó, phải đề nghị người đó đi xét nghiệm xem có mắc phải loại bệnh lây qua đường tình dục không. Với phụ nữ, có những cách tránh thai nào. Tôi biết một số độc giả đọc tới đây sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng điều cơ bản nhất tôi học được từ khóa giáo dục giới tính đó là phải tập nhìn về tình dục như một vấn đề bình thường của đời sống, tập chia sẻ những thắc mắc về nó, tập để cho mình không xấu hổ vì nó.

Chỉ khi nào tôi hiểu nó, chấp nhận và công nhận nó, tôi mới hoàn toàn hiểu biết, lý giải được nhu cầu của bản thân và chủ động để bảo vệ mình. Bản thân tình dục cũng chỉ là một hiện tượng, một khi chúng ta thôi đính kèm nó với những tính từ “kinh tởm”, “dơ bẩn” thì sẽ dễ dàng nhận ra về bản chất nó không đáng để chúng ta phải hoảng sợ đến như vậy!

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận