Kỷ niệm "đêm hôm trước"

QUẾ HƯƠNG 20/11/2011 23:11 GMT+7

TTCT - Tôi dành buổi sáng không có tiết dạy để đi mua thịt. Một tháng, cả nhà đợi ngày trọng đại này, ngày bếp rộn ràng dao thớt, sực nức mùi mỡ rán, thịt kho.

Tối hôm trước, các con nôn nao hẳn vì chúng biết ngày mai được ăn thịt. Tôi không ngủ được, 3g sáng đã đi. Trời vẫn còn tối lắm, mặt người chưa tỏ, chỉ thấy lố nhố hình dáng. Thế mà trước cánh cửa sắt đã gần kín chỗ. Ai cũng muốn đứng gần cửa để khi cửa mở chạy ào vào giành chỗ. Đêm vẫn còn sau cánh cửa bởi người bán và những con heo thịt còn ngủ. Nhưng trước cửa... không còn đêm!

Bám vào cửa, tay cầm khư khư miếng bìa ghi sẵn tên và cục đá chặn, tôi mơ tưởng đến miếng thịt tiêu chuẩn của 30 ngày. Một miếng thịt vừa có nạc cho con bồi dưỡng trưa nay, vừa có mỡ rán để dành cho mẹ kho nấu cả tháng.

Phóng to
Minh họa: Lê Thiết Cương

Khi mặt trời rọi vào những gương mặt bơ phờ mất ngủ, cánh cửa sắt rít lên. Cửa vừa hé, ai cũng cắm đầu chạy. Mới qua khỏi cửa, tôi bị đẩy té nhào. Một thằng nhóc ngoảnh nhìn rồi chạy tiếp. Cái nhìn đủ để tôi nhận ra đứa học trò mình. Cái thằng học bình thường nhưng là đứa duy nhất trong lớp mặc áo trắng mùa đông. Nhìn kỹ mới thấy áo len độn trong áo trắng, hằn những vệt ngang đủ màu, dệt bằng những mẩu len thừa thẹo.

Hắn cũng nhận ra tôi, quay ngoắt lại không phải đỡ tôi dậy hay xin lỗi tôi mà giật phắt miếng bìa trên tay tôi lao tới như tên bắn. Xếp hàng cho đá xong xuôi, hắn mới đi chân không đến gần tôi lí nhí: “Em xin lỗi...”. Còn tôi cảm ơn hắn khi thấy miếng bìa ghi tên tôi đặt trước bìa hắn, được chặn bởi chiếc dép của hắn vì hòn đá tôi vẫn cầm trên tay. Sau lưng hai thầy trò, đá nối đá dài dằng dặc trong tích tắc!

Đi sớm thế mà mãi đến 10g mới có thịt mang về. Tôi thầm cảm ơn hắn lần nữa bởi sau tôi hai sổ, mậu dịch viên tuyên bố hết thịt. Hắn bê thịt ra mặt không vui. Mạ em rầu lắm đây! - hắn nhìn tảng thịt - Thịt ăn hết liền nhưng mỡ còn rán để dành ăn lai rai. Bỏ vào chén nước mắm muỗng mỡ hơ chảy là cơm độn gì cũng hết! Hên nhất là được miếng tóp. Hắn nuốt nước bọt hít hà.

- Thịt nạc nhiều đạm bổ hơn em ạ! - tôi nghèn nghẹn trả lời rồi đưa cho hắn miếng mỡ - Cô cho.

Nó lắc đầu bảo tôi: Về nhanh cô ơi, bếp đợi!

Hắn ôm thịt chạy, còn tôi đi như bay. Trong đầu hai cô trò đặc kín hình ảnh bữa cơm có thịt, có mỡ, không dành một khe nhỏ nào cho chữ...

Trưa ấy, cái bếp đen sì bồ hóng nhà tôi mở đại tiệc mừng “miếng thịt của 30 ngày“. Nhìn những miếng mỡ quý giá thau dần thành những miếng tóp giòn tan thơm phức, tôi bỗng nhớ hắn.

Trút mỡ ra tô, tiếc cái chảo còn láng lườm, tôi lấy ít bột mì tiêu chuẩn, thứ cao lương ngày ấy, làm món bánh mì áp chảo. Lũ con tôi hoan hô kịch liệt, ngồi quanh nuốt nước bọt đợi. Miếng bột nặng trịch lấm tấm mọt như rải mè đen ấy được tôi nướng bằng cái chảo còn láng mỡ, vàng mặt này trở qua mặt khác. Mặt trên còn được điểm mấy miếng tóp mỡ ngon lành đến nỗi tụi nhỏ và mẹ chúng đều nuốt nước bọt. Tôi chia chiếc bánh làm sáu phần đều nhau dù nhà chỉ năm người. Miếng thứ sáu điểm hai miếng tóp, tôi gói lại. Chiều đi dạy tôi ngoắc hắn ra...

Sau này nhiều lần nếm bánh pizza trứ danh đắt tiền, chẳng bao giờ tôi thấy ngon bằng miếng bánh mì áp chảo điểm mọt và tóp mỡ hồi ấy. Mới biết thiếu để được thèm, để cảm thấy ngon cũng là hạnh phúc.

Giờ mấy ai thèm mỡ. Vả lại thời nay ra chợ mà coi, kiếm thịt siêu nạc thì dễ, kiếm mỡ mờ con mắt.

Chạm mỡ là nhớ nỗi thèm xa xăm. Ra chợ thấy thịt ê hề mà sợ thịt. Nhưng thừa thứ này lại thiếu thứ khác còn quan trọng hơn. Đôi khi tôi ngồi nhớ những thứ thiếu vô hình vô tướng ấy đói cồn cào chảy nước mắt...

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận