TTCT - Tôi hỏi Bob, bạn tôi, quyết tâm cho năm mới của anh là gì và anh nói, với một cái nhún vai (tỏ ý chuyện này là hiển nhiên hoặc chẳng bất ngờ): uống ít đi, giảm cân… Minh họa: B.Khoa Anh cũng hỏi lại tôi, nhưng tôi chưa sẵn sàng trả lời. Tôi đã trở lại học thiền, một cách nhẹ nhàng, vì cơn tuyệt vọng trong những ngày nghỉ, dù tuyệt vọng nhẹ thôi. Một cái huy chương hay một quả cà chua thối, tất cả đều như nhau, cuốn sách tôi đang đọc nói thế. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi nghĩ câu trả lời trung thực nhất cho Bob sẽ là: “Quyết tâm cho năm mới của tớ là học cách nhìn mình như là không-gì-cả”. Chuyện này có cạnh tranh gì không? Anh muốn giảm cân, tôi thì muốn nhìn mình như là không-gì-cả. Dĩ nhiên cạnh tranh thì không phù hợp với bất cứ triết lý nào của nhà Phật. Một cái không-gì-cả đích thực thì không cạnh tranh. Nhưng tôi không nghĩ mình cạnh tranh khi tôi nói thế. Tôi cảm thấy thực sự khiêm tốn, lúc đấy. Hoặc là tôi nghĩ thế - trên thực tế, có ai thực sự khiêm tốn lúc họ nói mình muốn học cách không là gì cả không? Nhưng còn một vấn đề khác, vấn đề mà tôi đã muốn mô tả cho Bob nghe vài tuần nay: cuối cùng, sau nửa đời người, bạn đủ thông minh để thấy tất cả đều chẳng là gì, ngay cả thành công cũng chẳng là gì. Nhưng làm sao người ta có thể học cách nhìn mình như là không-gì-cả nếu ban đầu đã rất vất vả học cách nhìn mình như một cái-gì-đó? Thật khó hiểu. Bạn mất nửa cuộc đời học được rằng suy cho cùng bạn là cái-gì-đó, giờ bạn muốn dành nửa cuộc đời còn lại học cách nhìn mình như là không-gì-cả. Bạn trước là một cái không-gì-cả tiêu cực, giờ bạn muốn là một cái không-gì-cả tích cực. Tôi đã bắt đầu cố gắng, trong mấy ngày đầu năm mới ấy, nhưng đến giờ nó vẫn khá là khó. Sáng nào tôi cũng khá là gần cái không-gì-cả, nhưng đến chiều muộn thì cái ở trong tôi tức là cái-gì-đó lại bắt đầu tác oai tác quái. Chuyện này diễn ra nhiều ngày. Đến tối, trong tôi lại đầy cái-gì-đó và nó thường là cái gì đó nham hiểm và thủ đoạn. Vậy nên tôi đang nghĩ là để bắt đầu thì tôi đang nhắm quá cao, có lẽ không-gì-cả thì quá nhiều. Có lẽ bây giờ tôi nên cố gắng, mỗi ngày, trở nên ít đi một chút so với tôi thường ngày. (Người dịch: Nguyễn Huy Hoàng) ■ Lydia Davis sinh năm 1947 ở Northampton, Massachusetts. Là một nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm truyện cực ngắn và dịch giả của nhiều nhà văn Pháp như Proust, Flaubert, Blanchot, Pierre-Jean Jouve và Foucault. Bà được trao giải Man Booker quốc tế năm 2013. Bà hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Đại học tiểu bang New York ở Albany.
Bão số 15 sẽ liên tục đổi hướng trong 3 ngày tới CHÍ TUỆ 28/11/2025 Theo chuyên gia khí tượng, trong ba ngày tới, bão số 15 (Koto) sẽ liên tục đổi hướng, khả năng khi đi vào vùng biển ngoài khơi Quảng Ngãi - Đắk Lắk (Phú Yên cũ) bão suy yếu thành áp thấp nhiệt đới.
TP.HCM xem xét phương án khởi công cầu Cần Giờ ngay đầu năm 2026 CHÂU TUẤN 28/11/2025 TP.HCM đang lên hai phương án làm dự án cầu Cần Giờ. Trong đó, xem xét đề xuất của Công ty Cổ phần Tập đoàn Masterise, bảo đảm mốc tiến độ khởi công dự kiến ngày 15-1-2026.
Đổi lịch thi đấu môn bóng đá SEA Games 33, U22 Việt Nam đá sớm 1 ngày NGUYÊN KHÔI 28/11/2025 Đội tuyển U22 Việt Nam sẽ thi đấu ở sân Rajamangala, Bangkok và đấu sớm hơn một ngày so với lịch cũ, sau khi chủ nhà SEA Games 33 Thái Lan công bố địa điểm và lịch thi đấu mới.
Ông Putin bênh đặc phái viên của Mỹ trước cáo buộc thiên vị Nga HÀ ĐÀO 28/11/2025 Tổng thống Putin công khai bảo vệ ông Steve Witkoff trước cáo buộc Mỹ đứng về phía Điện Kremlin trong các cuộc hòa đàm cho Ukraine.