TTCT - Tôi hỏi Bob, bạn tôi, quyết tâm cho năm mới của anh là gì và anh nói, với một cái nhún vai (tỏ ý chuyện này là hiển nhiên hoặc chẳng bất ngờ): uống ít đi, giảm cân… Minh họa: B.Khoa Anh cũng hỏi lại tôi, nhưng tôi chưa sẵn sàng trả lời. Tôi đã trở lại học thiền, một cách nhẹ nhàng, vì cơn tuyệt vọng trong những ngày nghỉ, dù tuyệt vọng nhẹ thôi. Một cái huy chương hay một quả cà chua thối, tất cả đều như nhau, cuốn sách tôi đang đọc nói thế. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi nghĩ câu trả lời trung thực nhất cho Bob sẽ là: “Quyết tâm cho năm mới của tớ là học cách nhìn mình như là không-gì-cả”. Chuyện này có cạnh tranh gì không? Anh muốn giảm cân, tôi thì muốn nhìn mình như là không-gì-cả. Dĩ nhiên cạnh tranh thì không phù hợp với bất cứ triết lý nào của nhà Phật. Một cái không-gì-cả đích thực thì không cạnh tranh. Nhưng tôi không nghĩ mình cạnh tranh khi tôi nói thế. Tôi cảm thấy thực sự khiêm tốn, lúc đấy. Hoặc là tôi nghĩ thế - trên thực tế, có ai thực sự khiêm tốn lúc họ nói mình muốn học cách không là gì cả không? Nhưng còn một vấn đề khác, vấn đề mà tôi đã muốn mô tả cho Bob nghe vài tuần nay: cuối cùng, sau nửa đời người, bạn đủ thông minh để thấy tất cả đều chẳng là gì, ngay cả thành công cũng chẳng là gì. Nhưng làm sao người ta có thể học cách nhìn mình như là không-gì-cả nếu ban đầu đã rất vất vả học cách nhìn mình như một cái-gì-đó? Thật khó hiểu. Bạn mất nửa cuộc đời học được rằng suy cho cùng bạn là cái-gì-đó, giờ bạn muốn dành nửa cuộc đời còn lại học cách nhìn mình như là không-gì-cả. Bạn trước là một cái không-gì-cả tiêu cực, giờ bạn muốn là một cái không-gì-cả tích cực. Tôi đã bắt đầu cố gắng, trong mấy ngày đầu năm mới ấy, nhưng đến giờ nó vẫn khá là khó. Sáng nào tôi cũng khá là gần cái không-gì-cả, nhưng đến chiều muộn thì cái ở trong tôi tức là cái-gì-đó lại bắt đầu tác oai tác quái. Chuyện này diễn ra nhiều ngày. Đến tối, trong tôi lại đầy cái-gì-đó và nó thường là cái gì đó nham hiểm và thủ đoạn. Vậy nên tôi đang nghĩ là để bắt đầu thì tôi đang nhắm quá cao, có lẽ không-gì-cả thì quá nhiều. Có lẽ bây giờ tôi nên cố gắng, mỗi ngày, trở nên ít đi một chút so với tôi thường ngày. (Người dịch: Nguyễn Huy Hoàng) ■ Lydia Davis sinh năm 1947 ở Northampton, Massachusetts. Là một nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm truyện cực ngắn và dịch giả của nhiều nhà văn Pháp như Proust, Flaubert, Blanchot, Pierre-Jean Jouve và Foucault. Bà được trao giải Man Booker quốc tế năm 2013. Bà hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Đại học tiểu bang New York ở Albany.
Nhà văn Pháp Camille Laurens: tiểu thuyết là hành trình tìm kiếm sự thật ZÉT NGUYỄN 29/10/2025 1935 từ
Khuyết tật nhận thức ở người trẻ: Những biểu hiện đầu tiên của 'brain rot' PHẠM HẰNG(Chuyên gia) 22/10/2025 1954 từ
'Không thể để bác sĩ phải đánh đổi tính mạng khi đang cố giữ sinh mạng người khác' THÀNH CHUNG 29/10/2025 Đại biểu Trần Khánh Thu (Hưng Yên) đề nghị cần có chính sách bảo vệ bác sĩ, nhân viên y tế trong thời gian làm việc bằng chế tài pháp lý nghiêm khắc với các hành vi xâm hại, bạo hành.
Hàng trăm suất quà cứu trợ của báo Tuổi Trẻ băng nước lũ đến với bà con vùng ngập sâu CHÂU SA 29/10/2025 Sáng 29-10, giữa mưa trắng trời và nước lũ vẫn ngập sâu nhiều nơi, đoàn cứu trợ của báo Tuổi Trẻ tiếp tục mang hàng trăm suất quà cứu trợ của bạn đọc đến với bà con vùng rốn lũ ở Huế và Đà Nẵng (Quảng Nam cũ).
'Đinh tặc' rải 'át rô' bằng inox trên đường Đỗ Mười, vô hiệu hóa xe hút đinh MINH HÒA 29/10/2025 Đại diện Phòng Cảnh sát giao thông (PC08) Công an TP.HCM cảnh báo 'đinh tặc' tiếp tục rải đinh bằng inox nhằm vô hiệu hóa xe hút đinh nam châm, các tình nguyện viên phải thu gom bằng tay.
Hình ảnh ca sĩ Vũ Hà, cựu bí thư Thành ủy TP Hòa Bình cũ cùng hơn 130 người hầu tòa vụ đánh bạc THÂN HOÀNG 29/10/2025 Đến trưa 29-10, đại diện viện kiểm sát đã công bố được hơn một nửa bản cáo trạng dài 134 trang truy tố ca sĩ Vũ Hà, ông Ngô Ngọc Đức (cựu Bí thư Thành ủy TP Hòa Bình cũ), cựu Phó chủ tịch Phú Thọ Hồ Đại Dũng cùng các bị cáo trong vụ đánh bạc.