TTCT - Thời gian gần đây, không hiểu sao, tôi toàn gặp những chuyện rất lạ. Phóng to Ra đường, gặp một con người, chào hỏi, trò chuyện đôi câu ba điều, rồi chào tạm biệt. Nhưng sau đó thì tôi cứ mang máng một cảm giác người ấy thì mình có quen biết, vậy mà chịu không nhớ ra nổi là quen biết khi nào, ở đâu... Mất đến vài tháng sau, tôi vẫn còn phải lầm bầm tự trách “làm sao mà mình không nhớ ra người ấy nhỉ”. Một lần tôi gặp một phụ nữ. Chúng tôi hôn nhau thắm thiết, mà cô ấy cứ trách hoài “sao lâu lâu anh không tới, nếu cứ thế này mãi thì chắc là mẹ con em quên anh hết rồi”. Tôi cố nhớ lại xem cô ấy là ai và con cô ấy là con ai mà định quên béng cả tôi? Rồi tôi cũng giải đáp được, sau khi có một người nhắc là có thấy ở phố tôi ôm hôn cô em gái ruột của mình. Từ đó tôi xác định: mình phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, minh mẫn! Lần này thì tôi gặp một người dọn rác sân chơi, ông ta chào hỏi tôi thật niềm nở. Dù sao chăng nữa thì tôi cũng chào hỏi lại khá là thân thiện. Cho đến lúc chia tay, tôi căng hết các nếp nhăn trong óc mà vẫn không kịp nhớ ra người quen cũ. Nhưng sau đó thì tôi cũng nhớ ra được: ấy là một người bạn học cùng khoa ở trường đại học, một sinh viên xuất sắc đến nỗi ai ở Belgrade cũng phải biết tên. Khổ thân tôi nhất là sau cuộc gặp một người gom đồ đồng nát. Mình quen biết người này ở đâu nhỉ? Phải mất vài tuần tôi mới nhớ ra: đó là người bạn học cùng thầy hướng dẫn, thời tôi làm nghiên cứu sinh. Chẳng lâu sau tôi gặp ngoài phố một người buôn hàng nhập lậu. Ông ta bày ra toàn những thứ chẳng ai cần đến trong những hộp cactông mở sẵn, bảo là hàng nhập từ Thổ Nhĩ Kỳ và lớn tiếng rao. Sau một hồi tán dóc với nhau, tôi được ông ta cấp cho một tấm danh thiếp và thì thào “Đừng ngại làm phiền mình, cứ gọi bất kỳ lúc nào nếu cần có một thứ hàng nhập ngoại nào đó”. Suốt đêm tôi lục lọi đầu óc để tìm xem trong đó có sót lại hình bóng cũ của người buôn hàng nhập lậu hay không và đến tảng sáng thì tôi thành công: đó là người được cả thế hệ tôi khâm phục vì đã bảo vệ luận án tiến sĩ khoa học đầu tiên! Cách đây mấy hôm, đi làm về đến ngã tư thì kẹt xe, tôi để ý thấy đậu trước đèn đỏ là một chiếc xe Limousine. Nhìn biển số biết ngay đây là xe chở chính khách. Từ ghế sau, một người hạ cửa kính lớn tiếng chào tôi. Ông ta còn hẹn tôi đến chỗ làm việc của mình, sẽ tiếp ngay, sẽ giải quyết ngay mọi yêu cầu của tôi vì tình bạn học cũ. Người này thì tôi nhớ ra ngay - chính là thằng bạn học mà cả khóa đều bảo “rồi sẽ chẳng làm nên trò trống gì”. Chắc là trên đường về cơ quan, sau khi dự một hội nghị kéo dài đã mười năm mà vẫn chẳng tìm ra giải pháp thoát cơn khủng hoảng. Những người như thế thì quên làm sao được. Mọi thứ xung quanh đang nhắc nhở chúng ta về họ hằng ngày. Tags: Thư giãn cuối tuần
Khuyết tật nhận thức ở người trẻ: Những biểu hiện đầu tiên của 'brain rot' PHẠM HẰNG(Chuyên gia) 22/10/2025 1954 từ
Công ước Hà Nội và dấu ấn Việt Nam THANH HIỀN 25/10/2025 Công ước Hà Nội về chống tội phạm mạng đánh dấu bước tiến lớn trong hợp tác toàn cầu và khẳng định vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế.
Tin tức sáng 25-10: Sáng nay, Quốc hội xem xét bầu, phê chuẩn bổ nhiệm nhiều nhân sự cấp cao BÌNH KHÁNH 25/10/2025 Một số tin tức đáng chú ý: Sáng nay, Quốc hội xem xét bầu, phê chuẩn bổ nhiệm nhiều nhân sự cấp cao; FLC sắp tổ chức đại hội bất thường, sẽ miễn nhiệm nhân sự; "Trùm" phân phối ô tô phải giải trình vụ cổ phiếu...
Ai chịu phải trách nhiệm trong vụ điện giật ở công viên làm chết 2 học sinh? THÁI LŨY 25/10/2025 Các cơ quan chức năng cho biết trước hết phải kiểm tra xác định nguyên nhân cụ thể, xác định trách nhiệm các bên liên quan.
Kế hoạch 'dùng toàn bộ tài sản đóng băng của Nga để giúp Ukraine' tan thành mây khói, vì sao? HIẾU NHÂN 24/10/2025 Bỉ đã bác bỏ đề nghị dùng hàng tỉ euro tài sản bị đóng băng của Nga lưu giữ tại thủ đô Brussels để tài trợ khoản vay 140 tỉ euro (khoảng 162 tỉ USD) cho Ukraine.