TTCT - Tôi hỏi Bob, bạn tôi, quyết tâm cho năm mới của anh là gì và anh nói, với một cái nhún vai (tỏ ý chuyện này là hiển nhiên hoặc chẳng bất ngờ): uống ít đi, giảm cân… Minh họa: B.Khoa Anh cũng hỏi lại tôi, nhưng tôi chưa sẵn sàng trả lời. Tôi đã trở lại học thiền, một cách nhẹ nhàng, vì cơn tuyệt vọng trong những ngày nghỉ, dù tuyệt vọng nhẹ thôi. Một cái huy chương hay một quả cà chua thối, tất cả đều như nhau, cuốn sách tôi đang đọc nói thế. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi nghĩ câu trả lời trung thực nhất cho Bob sẽ là: “Quyết tâm cho năm mới của tớ là học cách nhìn mình như là không-gì-cả”. Chuyện này có cạnh tranh gì không? Anh muốn giảm cân, tôi thì muốn nhìn mình như là không-gì-cả. Dĩ nhiên cạnh tranh thì không phù hợp với bất cứ triết lý nào của nhà Phật. Một cái không-gì-cả đích thực thì không cạnh tranh. Nhưng tôi không nghĩ mình cạnh tranh khi tôi nói thế. Tôi cảm thấy thực sự khiêm tốn, lúc đấy. Hoặc là tôi nghĩ thế - trên thực tế, có ai thực sự khiêm tốn lúc họ nói mình muốn học cách không là gì cả không? Nhưng còn một vấn đề khác, vấn đề mà tôi đã muốn mô tả cho Bob nghe vài tuần nay: cuối cùng, sau nửa đời người, bạn đủ thông minh để thấy tất cả đều chẳng là gì, ngay cả thành công cũng chẳng là gì. Nhưng làm sao người ta có thể học cách nhìn mình như là không-gì-cả nếu ban đầu đã rất vất vả học cách nhìn mình như một cái-gì-đó? Thật khó hiểu. Bạn mất nửa cuộc đời học được rằng suy cho cùng bạn là cái-gì-đó, giờ bạn muốn dành nửa cuộc đời còn lại học cách nhìn mình như là không-gì-cả. Bạn trước là một cái không-gì-cả tiêu cực, giờ bạn muốn là một cái không-gì-cả tích cực. Tôi đã bắt đầu cố gắng, trong mấy ngày đầu năm mới ấy, nhưng đến giờ nó vẫn khá là khó. Sáng nào tôi cũng khá là gần cái không-gì-cả, nhưng đến chiều muộn thì cái ở trong tôi tức là cái-gì-đó lại bắt đầu tác oai tác quái. Chuyện này diễn ra nhiều ngày. Đến tối, trong tôi lại đầy cái-gì-đó và nó thường là cái gì đó nham hiểm và thủ đoạn. Vậy nên tôi đang nghĩ là để bắt đầu thì tôi đang nhắm quá cao, có lẽ không-gì-cả thì quá nhiều. Có lẽ bây giờ tôi nên cố gắng, mỗi ngày, trở nên ít đi một chút so với tôi thường ngày. (Người dịch: Nguyễn Huy Hoàng) ■ Lydia Davis sinh năm 1947 ở Northampton, Massachusetts. Là một nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm truyện cực ngắn và dịch giả của nhiều nhà văn Pháp như Proust, Flaubert, Blanchot, Pierre-Jean Jouve và Foucault. Bà được trao giải Man Booker quốc tế năm 2013. Bà hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Đại học tiểu bang New York ở Albany.
Hộ gia đình sẽ được hỗ trợ tối đa 2,5 triệu đồng lắp điện mặt trời mái nhà? NGỌC AN 19/07/2025 Hệ thống điện mặt trời hộ gia đình sẽ được hỗ trợ tiền đầu tư, hỗ trợ lãi suất vay thương mại để đầu tư.
Sốc với lời 'cho phép, xin lỗi, cảm ơn' ở Trung tâm hành chính công phường Thủ Đức NGỌC ẨN 19/07/2025 Dù chưa đạt được kết quả mong muốn, nhưng tôi khá 'sốc' với lời 'xin lỗi, cảm ơn' ở Trung tâm phục vụ hành chính công phường Thủ Đức.
Nghi phạm nổ súng bắn người đàn ông ở Đồng Nai khai do mâu thuẫn tiền bạc A LỘC 19/07/2025 Do mâu thuẫn về tiền bạc, Trần Thanh Hải lên mạng xã hội đặt mua súng đạn, rồi tới nhà nạn nhân ở Đồng Nai nổ súng bắn chết đối phương.
Đồng loạt 12 phường ở TP Thủ Đức cũ ra quân vận động gỡ 'chuồng cọp', mở lối thoát nạn MINH HÒA 19/07/2025 Kiểm tra thực tế, bên cạnh nhiều hộ dân chấp hành tốt, chính quyền địa phương phường Bình Trưng (TP.HCM) cũng ghi nhận nhiều cư dân chung cư Bình Trưng vẫn còn lắp lồng sắt bít bùng, để vật dụng cản trở lối thoát hiểm.