TTCT - Tôi hỏi Bob, bạn tôi, quyết tâm cho năm mới của anh là gì và anh nói, với một cái nhún vai (tỏ ý chuyện này là hiển nhiên hoặc chẳng bất ngờ): uống ít đi, giảm cân… Minh họa: B.Khoa Anh cũng hỏi lại tôi, nhưng tôi chưa sẵn sàng trả lời. Tôi đã trở lại học thiền, một cách nhẹ nhàng, vì cơn tuyệt vọng trong những ngày nghỉ, dù tuyệt vọng nhẹ thôi. Một cái huy chương hay một quả cà chua thối, tất cả đều như nhau, cuốn sách tôi đang đọc nói thế. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi nghĩ câu trả lời trung thực nhất cho Bob sẽ là: “Quyết tâm cho năm mới của tớ là học cách nhìn mình như là không-gì-cả”. Chuyện này có cạnh tranh gì không? Anh muốn giảm cân, tôi thì muốn nhìn mình như là không-gì-cả. Dĩ nhiên cạnh tranh thì không phù hợp với bất cứ triết lý nào của nhà Phật. Một cái không-gì-cả đích thực thì không cạnh tranh. Nhưng tôi không nghĩ mình cạnh tranh khi tôi nói thế. Tôi cảm thấy thực sự khiêm tốn, lúc đấy. Hoặc là tôi nghĩ thế - trên thực tế, có ai thực sự khiêm tốn lúc họ nói mình muốn học cách không là gì cả không? Nhưng còn một vấn đề khác, vấn đề mà tôi đã muốn mô tả cho Bob nghe vài tuần nay: cuối cùng, sau nửa đời người, bạn đủ thông minh để thấy tất cả đều chẳng là gì, ngay cả thành công cũng chẳng là gì. Nhưng làm sao người ta có thể học cách nhìn mình như là không-gì-cả nếu ban đầu đã rất vất vả học cách nhìn mình như một cái-gì-đó? Thật khó hiểu. Bạn mất nửa cuộc đời học được rằng suy cho cùng bạn là cái-gì-đó, giờ bạn muốn dành nửa cuộc đời còn lại học cách nhìn mình như là không-gì-cả. Bạn trước là một cái không-gì-cả tiêu cực, giờ bạn muốn là một cái không-gì-cả tích cực. Tôi đã bắt đầu cố gắng, trong mấy ngày đầu năm mới ấy, nhưng đến giờ nó vẫn khá là khó. Sáng nào tôi cũng khá là gần cái không-gì-cả, nhưng đến chiều muộn thì cái ở trong tôi tức là cái-gì-đó lại bắt đầu tác oai tác quái. Chuyện này diễn ra nhiều ngày. Đến tối, trong tôi lại đầy cái-gì-đó và nó thường là cái gì đó nham hiểm và thủ đoạn. Vậy nên tôi đang nghĩ là để bắt đầu thì tôi đang nhắm quá cao, có lẽ không-gì-cả thì quá nhiều. Có lẽ bây giờ tôi nên cố gắng, mỗi ngày, trở nên ít đi một chút so với tôi thường ngày. (Người dịch: Nguyễn Huy Hoàng) ■ Lydia Davis sinh năm 1947 ở Northampton, Massachusetts. Là một nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm truyện cực ngắn và dịch giả của nhiều nhà văn Pháp như Proust, Flaubert, Blanchot, Pierre-Jean Jouve và Foucault. Bà được trao giải Man Booker quốc tế năm 2013. Bà hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Đại học tiểu bang New York ở Albany.
Nhà văn Pháp Camille Laurens: tiểu thuyết là hành trình tìm kiếm sự thật ZÉT NGUYỄN 29/10/2025 1935 từ
Khuyết tật nhận thức ở người trẻ: Những biểu hiện đầu tiên của 'brain rot' PHẠM HẰNG(Chuyên gia) 22/10/2025 1954 từ
Người dân vùng lũ bên sông Thu Bồn chèo thuyền 3km mua lương thực THANH NGUYÊN 29/10/2025 Ngày 29-10, mưa lớn tiếp tục xối xuống nhiều nơi ở Đà Nẵng, nước trên sông Thu Bồn chạm đỉnh lịch sử năm Thìn 1964.
NÓNG: Nước sông Thu Bồn tại Hội An có thể vượt mức lũ lịch sử năm Thìn 1964 trong đêm nay TRƯỜNG TRUNG 29/10/2025 Dự báo trong đêm nay 29-10, nước sông Thu Bồn đo được tại Hội An cao hơn lũ lịch sử năm Thìn 1964, tại cầu Câu Lâu tương đương năm 1964.
TP.HCM: Xây xong công viên và đài tưởng niệm tại khu đất số 1 Lý Thái Tổ trước Tết 2026 ĐỨC PHÚ 29/10/2025 Chủ tịch UBND TP.HCM yêu cầu bàn giao mặt bằng khu đất số 1 Lý Thái Tổ cho Công ty cổ phần Tập đoàn Mặt Trời trước 31-10 để xây công viên, đài tưởng niệm nạn nhân COVID-19.
Jack xin lỗi vì ngôn từ 'gây hiểu lầm', hứa rà soát toàn bộ sản phẩm LÊ GIANG 29/10/2025 Ca sĩ Jack xin lỗi vì 'sử dụng ngôn từ gây hiểu lầm', hứa sẽ cùng ê kíp rà soát và điều chỉnh toàn bộ nội dung hoạt động âm nhạc.