Ngọc "karaoke"

MINH THÙY (MAINZ, ĐỨC) 06/09/2008 18:09 GMT+7

TTCT - Người khách đội khăn che kín đầu với mặt như phụ nữ xứ 1.001 đêm, đẩy cửa đi vào lúc 17g50.

Phóng to
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần
TTCT - Người khách đội khăn che kín đầu với mặt như phụ nữ xứ 1.001 đêm, đẩy cửa đi vào lúc 17g50.

Phương thở ra, cái bánh sinh nhật cho Ý Nhi đang chờ ở tiệm. Đám bạn nó chắc đang xúm xít ở nhà chờ bánh. Cô nói:

- Xin lỗi, đã đến giờ chúng tôi đóng cửa văn phòng. Mời bà ngày mai trở lại.

Người khách vẫn lầm lũi tiến đến, hai tay thủ trong túi áo. Phương chột dạ, lùi lại. Dám có khẩu súng, con dao hay chất nổ... giấu trong túi. Thế kỷ bây giờ sao sản sinh ra nhiều tên amok quá, tưng tửng giết người hàng loạt dù không lý do rõ rệt. Bà khách thả người xuống ghế, kéo khăn che mặt.

- Chị không nhìn ra em sao, chị Phương!

Bật khóc. Tiếng khóc gợi nhớ một khuôn mặt cũ, tươi sáng đã biến mất. Còn gương mặt này thì xa lạ đến dửng dưng. Khuôn mặt nám đen, mấy dấu sẹo như vết chém kéo đôi môi méo xệch. Chỉ màu mắt nâu không thay đổi. Phương ngập ngừng:

- Ngọc “karaoke” phải không?

Tiếng khóc lớn hơn. Hồi xưa cũng giọng khóc, tiếng hát đó được nhiều người ái mộ. Người ta nhớ đến một ca sĩ, một diễn viên kịch không chuyên nhưng tài nghệ, nhiệt tình “hát chùa” trong những buổi họp mặt cộng đồng.

- Chín năm, phải không chị? Em thay đổi nhiều quá, đâu dám trách chị quên em.

- Tại Ngọc đội khăn nên khó nhận ra. Em mới về phải không?

- Em đến phi trường Frankfurt từ sáng, không ai đón, không biết về đâu, lang thang đến thành phố này chợt nhớ chị, ghé qua nhờ chị giúp em một việc.

- Được thôi, cần gì chị giúp, nhưng khoan đã, để chị pha trà, đem bánh em ăn chút cho ấm rồi mình nói chuyện.

- Cảm ơn chị.

Giọng Ngọc đã khô, không còn nước mắt. Không biết lúc này là Ngọc thật hay Ngọc giả!? Nó đóng kịch trên sân khấu mà thiên hạ khóc, giận, cười, ghét nó như trong đời thật. Với những trích đoạn từ kịch bản Trà Hoa Nữ, Bông hồng cài áo... Ngọc vào vai chánh làm người xem rớt nước mắt. Bỗng dưng mọi người choáng váng, Ngọc rơi vào vòng tù tội, bị kết án mười năm tận xứ Úc xa xôi.

Biết Ngọc từ lúc nó 8 tuổi mà về sau Phương còn không hiểu nó, huống chi người khác.

Ngọc ăn bánh ngon lành, loáng cái hết nửa hộp. Phương bùi ngùi: “Nó đói, cả ngày đi ngoài trời lạnh chắc không có tiền. Hồi xưa tiền bạc rủng rỉnh, ăn xài như nước, bây giờ như thân tàn...”.

Ngọc ngày xưa hay cười, mắt lá răm sắc sảo, nụ cười tươi hai lúm đồng tiền. Mới 17 tuổi, cả nhà đốc thúc Ngọc lên xe hoa với anh bác sĩ quân y lớn hơn Ngọc 14 tuổi để giải thoát cảnh nghèo, bớt gánh nặng gia đình. Ngọc vui vẻ phủi tay mối tình với cậu bé hàng xóm sáng sáng chở Ngọc đến trường bằng xe đạp, thăng hoa cuộc đời.

Chưa được lâu thì cơn sóng đổi đời ập tới, chàng đi cải tạo mấy năm, khi về được giữ lại làm việc ở bệnh viện, nhưng chỉ muốn tìm đường vượt biên. Hai vợ chồng với đứa con gái nhỏ mới hơn một tuổi đi năm, sáu lần không lọt. Thầy bói gieo quẻ: “Tuổi hai người kỵ nhau, cứ kè nhau đi hoài thì... cũng làm mồi cá biển” đành chia đôi. Chàng đi trước, hẹn sẽ rước nàng với con đi sau khi đến bờ bến mới. Tàu ra khơi gặp mùa biển động, trôi dạt hơn hai tuần trên biển, chiếc ghe gần vỡ nát, môi người nào cũng nứt nẻ vì khô nước. Cái chết ngó thấy trước mắt thì tàu nước ngoài phát hiện đến cứu, đó chỉ là tàu đánh cá nhỏ nên chỉ cứu được phụ nữ, trẻ em, đàn ông phải ráng sức bơi theo tàu vô bờ.

Hơn 50 người trên chiếc ghe tử thần đó được cứu sống, nhập trại tị nạn, chỉ trừ chàng bác sĩ của Ngọc. Anh chết ngay trên biển vì kiệt sức không bơi nổi đến bờ.

Năm đó Ngọc mới 24 tuổi, cô gửi con cho mẹ, lao vào chạy hàng thuốc tây chợ trời. Với nhan sắc của Ngọc, chuyện chạy hàng không mấy khó khăn, cô hái ra tiền dễ dàng, gom góp cho chuyến đi dài của hai mẹ con tìm cuộc đời mới.

- Hình như em được ra sớm phải không? Chị nghe nói...

- Chị nghe nói hay đọc tin trên báo?

Phương bối rối, cô từng xem Ngọc như đứa em gái vì Phương là bạn với Hà, chị của Ngọc.

- Họ kêu án em mười năm, nhưng qua thời gian trong tù thấy em không quậy phá gì, mà mình dám quậy gì nữa chị, cái thân đã đến đường cùng nên họ giảm án cho em, mới được ra sớm.

Cô thở dài, lắc đầu:

- Sớm muộn gì nữa, cuộc đời kể như tàn mạt rồi.

- Đừng nói vậy, còn người còn của, phải nhớ hai đứa con em nữa chứ.

Ngọc ngó Phương, dân dấn nước mắt:

- Không vì con chắc em treo cổ tự tử rồi. Chị xem đây, cái sẹo ở cổ tay là lần em cắt đứt mạch máu, nhưng bị cứu sống. Từ đó họ không nhốt tù riêng em.

Hộp bánh hết nhẵn. Phương pha thêm nước trà, cho gừng với đường vô trà.

- Để chị qua bên kia đường mua thêm bánh nóng cho em.

- Thôi, cảm ơn chị, nhờ chị nhắn Nguyên, con gái em, đến gặp em. Chị biết lúc này hai đứa con em ra sao không?

- Vậy ra chín năm qua em không liên lạc với con sao? Sao kỳ vậy? Nhà tù bên Úc cấm sao?

Ngọc khóc:

- Chị xem, Giang tàn nhẫn không? Không cho hai đứa nhỏ liên lạc với em, em viết thư về không thấy trả lời, gọi điện thoại thì bị cắt. Chín năm, em bị bỏ quên như người chết rồi, không hề có ai thăm hỏi đến em.

- Chị không ngờ có chuyện đó, lâu lắm chị không gặp Giang với thằng bé, chỉ gặp Nguyên lúc nó còn học trường dạy nghề ở đây, hình như nó cố ý lánh mặt nên chị không hỏi thăm gì về em được.

Ngọc cúi xuống, hai bàn tay bám chặt cạnh bàn, da tay khô cằn, nổi gân:

- Chắc nó cảm thấy nhục vì mẹ nó, Giang chắc nói xấu em nhiều. Đâu ai biết chính vì hắn mà đời em thê thảm thế này.

- Có người biết chuyện nói chính Giang xúi giục em, chị cũng hiểu em... Thôi tạm thời hôm nay về nhà chị, chuyện gặp Nguyên tính sau. Chị phải đi lấy bánh, hôm nay sinh nhật Nhi, 16 tuổi.

Ngọc e ngại:

- Sinh nhật cháu mà em đến tay không, chẳng có quà cho nó, kỳ quá.

- Thì em đến chơi với chị, xem Nhi lúc này lớn thế nào rồi.

***

Khi nhà hàng Blue Dragon mở thêm tiết mục karaoke vào đêm chủ nhật thì tên Khánh Ngọc biến thành “Ngọc karaoke”. Đầu thập niên 1990, chưa nhà hàng nào ở Đức dám mở thêm tiết mục karaoke, việc trang bị dàn máy quá tốn kém, sợ cảnh ẩu đả xảy ra dễ bị phạt nặng hay đóng cửa. Không ai dám liều mình như Trường Giang, nhạc sĩ. Cũng có thể hắn không dám liều nếu không gặp Ngọc.

Hai người “bắt đúng tần số”, lăn vào nhau sau lần gặp gỡ hát karaoke ở nhà người bạn. Hắn ngạc nhiên khi nghe cô ca sĩ không tên cất tiếng hát, giọng hát ấm và khỏe, mang âm hưởng của danh ca Lệ Thu. “Con chim sơn ca này có thể đào ra mỏ vàng đây!”, hắn quyết tâm đào tạo người yêu thành ngôi sao. Ngọc cũng quyết liệt chia tay với Thắng đen, tay chồng hờ từ trại tị nạn, dắt bé Nguyên đến sống với Giang - bắt đầu thời kỳ huy hoàng mà cũng tàn khốc nhất đời cô.

Nhà hàng của hai vợ chồng Ngọc - Giang với sân khấu, dàn nhạc âm thanh nổi trở thành tụ điểm của giới Việt kiều. Nét tươi trẻ và giọng hát của Ngọc thu hút khách đến hát karaoke, vui chơi ngày càng đông, Giang đánh hơi rất nhạy nhu cầu của đồng hương, ra sáng kiến:

- Dân mình đa số đi làm nhà hàng chui, 14 tiếng mỗi ngày vất vả. Cuối tuần chả biết giải trí ở đâu ngoài casino, chơi poker hay roulet, nộp tiền cho sở thuế Đức. Sao không biến họ nộp tiền cho mình?

Hắn mở luôn sòng bài ngay trên lầu, đóng kín cửa, đèn thắp sáng đêm cho con bạc sát phạt nhau, được phục vụ ăn uống miễn phí, văn nghệ tại chỗ. Khách quen đánh bạc đi vào nhà hàng như thực khách, có lối đi riêng lên thẳng sòng bài. Giang thầu luôn dịch vụ cho vay, chuyển tiền, nhà hàng trở thành bình phong. Hai vợ chồng ăn nên làm ra, thay xe liên tục. Giang chơi chiếc Audi đời mới, Ngọc tuyên bố: “Không lái xe nào hết, trừ Mercedes”.

Ngọc bắt đầu sợ hãi khi thấy nhà hàng Blue Dragon nổi danh đình đám:

- Hay mình mở sòng bài chỉ vào cuối tuần thôi, có vẻ cảnh sát bắt đầu chú ý rồi. Nếu bị điều tra mình nói là chỉ họp bạn ca hát, chơi bài vui với nhau thôi.

Giang nhạc sĩ mưu mô hơn:

- Không việc gì phải sợ, để anh tăng tiền lót tay tụi sở thuế, không ai tới đây điều tra đâu. Có chăng là sợ nuôi ong tay áo. Em phải đối xử ngọt với đám nhân viên, bớt mắng mỏ tụi nó đi.

- Đừng đổ tội cho người khác, chính anh mới phải thay đổi, phải tăng lương cho đám đàn em. Em nghe tụi nó kêu ca bị anh bóc lột sức lao động, có đứa gọi lén anh là “Trường Gian ác”!

- Vậy hả, toàn thứ “ăn cháo đá bát”, tụi nó làm chui, ở chui nhà mình, không phải khai báo mà còn kêu rên, thôi cũng phải tăng lương chút ít, bịt miệng tụi nó. Mà em cũng nên tham gia văn nghệ quần chúng để lấy cảm tình mọi người.

Tài nghệ của Ngọc được sử dụng, máu nghệ sĩ trong người, cô đi hát, diễn kịch khắp nơi được tán thưởng nhiệt tình. Hà, chị của Ngọc, vừa lo lắng vừa tiếc cho tài năng em mình không được ứng dụng đúng chỗ, khuyên can:

- Em với Giang giàu quá, mọi người bàn tán nhiều đấy, ngừng lại đi, tu tỉnh làm ăn đàng hoàng lại.

Phương cũng triết lý:

- Easy come easy go (Cái gì dễ đến dễ đi). Ngọc xem, mấy tay làm giàu bất chính rồi cũng trắng tay.

Ngọc chống đối:

- Người ta xì xầm gì tụi em, họ ganh ghét đó thôi, trâu cột thì ghét trâu ăn. Sợ gì, chuyện nhỏ!

Chuyện nhỏ trở thành chuyện lớn khi án mạng xảy ra. Hai con bạc thua cháy túi xô xát đánh nhau, một kẻ tử thương. Lập tức nhà hàng bị đóng cửa, phạt nặng, chủ quán kiêm nhạc sĩ Trường Giang bị bắt giam để điều tra những hoạt động bất chính. Thời hoàng kim của Ngọc tàn theo.

Cô bắt đầu bán dần mọi của cải, xe cộ tậu được bằng đồng tiền đen, đến cả nữ trang, áo choàng lông đắt tiền cũng tuần tự theo nhau ra đi. Rồi chuyển sang vay mượn nợ khắp nơi. Ngọc “karaoke” đổi thành “Ngọc giả” khi Ngọc tự biên tự diễn vở kịch mới: cô đang về nước đầu tư làm ăn, cần người đóng góp vốn cho công ty, được chia lời cao 25%. Tài đóng kịch giúp Ngọc quyến rũ được một số đồng hương ham lợi, thu hút số vốn lớn hơn 100.000 euro. Mỉa mai thay, chính cô rơi vào vòng cờ bạc khi có trong tay số tiền lớn.

Dần dần những nạn nhân khám phá ra đó chỉ là công ty ma khi không được chia phần lời như quy định, đành nuốt nước mắt không dám thưa kiện vì không có bằng chứng, mọi người lánh xa Ngọc như tránh hủi. Đến đường cùng, cô gửi hai con cho chị Hà, quyết chí đi Berlin làm ăn:

- Ở Berlin đông người châu Á, nhiều hàng quán VN có karaoke, em có thể hát được, cũng dò xem tình hình, thấy được sẽ mở nhà hàng.

Hà phản đối gay gắt:

- Không đi đâu hết, ở đây chăm sóc con, đi làm culi cũng được, miễn là việc lương thiện. Mày mở nhà hàng lại quay ra cờ bạc, đổ nợ nữa cho xem.

- Thế ở đây để đi ăn mày sao, em nợ ngập đầu, Giang bị tù tội, em đâu nhận được trợ cấp xã hội, kiếm việc đâu ra, chỉ còn nghề quét dọn, mà em không quen làm việc nặng.

- Thế mày tưởng mày là cái gì, ông hoàng bà chúa chắc? Quét dọn thì có gì là xấu, chỉ ăn cướp, lường gạt người ta mới xấu! Mày mà đi Berlin tao từ luôn, đừng có nhìn chị em gì nữa.

Phương hiểu nỗi lo sợ của Hà, Berlin tấp nập, hào nhoáng, đầy cạm bẫy. Công việc không thiếu cho người nước ngoài nhưng phần lớn làm chui trong các xưởng may, nhà hàng, tiệm giặt với đồng lương thấp, đa số là dân nhập cư lậu, đi đường mắt cứ láo liên xem chừng cảnh sát!

Như con ngựa bất kham quay về đường cũ, Ngọc cùng với Giang vừa mới ra tù bay đi Berlin “gây dựng công danh sự nghiệp”. Hai người lạnh lùng bỏ lại hai con là Nguyên và Nam cho chị Hà chăm sóc, chị vừa giận vừa buồn đứa em bướng bỉnh, tuyên bố: “Kể như nó chết rồi!”.

***

Văn phòng du lịch có năm nhân viên, Phương là người châu Á duy nhất. Ông bà khách da vàng nào cũng đến bàn Phương, dù họ nói giỏi tiếng Đức. Có lẽ họ tìm thấy sự cảm thông ở màu da, màu mắt. Hai người khách nhận xong vé máy bay, nấn ná ngồi chơi đến cuối giờ bắt chuyện với Phương.

- Hình như cô có bà con gì với cô Ngọc?

Phương ngẩn người, lục trí nhớ:

- Chị em, bà con tôi đâu có ai là Ngọc.

- Ngọc “karaoke” đó! Hồi trước có lần tôi gặp cô đi với Ngọc.

Gần ba năm biệt tung tích Ngọc - Giang, Phương quên bẵng. Bà khách thận trọng ghé tai Phương thì thầm:

- Có tin Ngọc bị bắt rồi phải không? Bắt ở phi trường bên Úc.

Tin này đúng là loại top-hit, Phương mới nghe lần đầu, choáng váng. Bà khách tự hào thấy mình trở nên quan - trọng - đại:

- Cô quen thân với Ngọc mà chả biết gì, thiên hạ đang đồn ầm lên nó đi “hàng trắng” từ Campuchia qua Úc, giấu heroin trong mấy gói băng vệ sinh rất có kỹ thuật, qua mặt được hải quan nhưng bị chó săn đánh hơi phát hiện, bị bắt ngay khi tới phi trường.

Phương chết lặng hồi lâu, chờ người khách ra về, điện thoại đến Hà báo tin. Hà khóc:

- Tao nhục nhã quá, không dám cho mày biết. Tin đó có thật, tuần trước từ bên Úc, Ngọc nhờ người gọi điện cho tao cầu cứu, có thánh hiện ra cũng không cứu được.

- Sao nó lại dính đến chuyện tày trời như vậy.

- Cũng vì đồng tiền thôi. Tay Giang có đi một chuyến hàng trắng qua Úc trót lọt, kiếm được số tiền lớn. Tiền làm mờ mắt, nó muốn đi tiếp nhưng sợ hải quan biết mặt nên lần sau nó đẩy Ngọc đi. Ngọc sợ nhưng bị hắn đánh đập quá, nó theo lệnh phải làm thì bị bắt.

- Thế nó có khai ra tổ chức với thằng Giang không?

- Nó sợ khai ra Giang thì cả hai bị tù, không ai lo cho con. Nhưng vì thực tâm khai ra bọn trùm buôn hàng nên nó được giảm án mười năm, chứ không thì án còn cao hơn.

Kỳ lạ chưa, trước kia con còn nhỏ dại, cả hai nhẫn tâm bỏ con đi Berlin, giờ lại động lòng thương con.

Hà giấu kín nỗi buồn, ít dám đến đám đông, sợ người ta nhắc đến đứa em gái “kể như chết rồi!”.

Giang vẫn tự xưng là nhạc sĩ, trơ mặt tham gia hội diễn văn nghệ của cộng đồng người Việt, thỉnh thoảng nhạc sĩ nửa mùa lại bay về nước góp vui văn nghệ. Hắn tuyên bố vì tương lai các con không muốn ai nhắc nhớ tên Ngọc “karaoke”, cắt đứt liên lạc giữa Ngọc với hai con.

Hắn chỉ lo giữ sĩ diện của hắn. Gia đình tan tác từ khi Ngọc vô tù. Nguyên, con gái lớn, sau khi học nghề tự tìm việc làm, đến thành phố khác sinh sống một mình. Đứa con trai nhỏ, con ruột hắn, thường xuyên bị cha đánh đập, sinh chứng tâm thần, gặp người lạ nào đến nhà là sợ hãi chui xuống gầm bàn hay cầu thang để trốn. Hàng xóm Đức biết chuyện báo cảnh sát, hắn bị mất quyền nuôi con, Trung tâm chăm sóc thanh thiếu niên của Đức nhận nuôi dưỡng, giáo dục đứa bé.

Giang - nhạc sĩ - trút bỏ gánh nặng quá khứ, làm cuộc đổi đời với người vợ mới đón từ Việt Nam sang, cùng với món tiền 20.000 đôla, quà hồi môn của gia đình vợ mới tặng cho hắn.

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận