Chiếc nón và mảnh vườn

TTCT - Từ ngày tôi sang làm dâu tại Hà Lan, chiếc nón mẹ tặng được treo trang trọng ở phòng khách như một phần Việt Nam của tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ dùng đến chiếc nón cho đến những ngày hè vừa qua tại Hà Lan.

Nắng rực rỡ và chói chang, nắng nóng làm cho tất cả mũ vải đều chịu thua, và tôi đã nhìn lên chiếc nón, vị cứu tinh của tôi!

Phóng to
Nón lá và những “fan” hâm mộ - Ảnh: Phạm Phương

Ở Việt Nam gần như tôi không bao giờ dùng nón lá, nếu có cũng chỉ là những lúc dùng nón để “trang trí”, để múa phụ họa cho các bạn hát bài Tà áo em vào ngày lễ hay liên hoan của trường.

Cho đến bây giờ tôi mới có thể cảm nhận được hết sự kỳ diệu của chiếc nón.

Ở một đất nước mà phương tiện di chuyển đi lại chủ yếu là xe đạp, nón là một vật dụng có thể nói là tiện lợi nhất. Tôi đạp xe băng băng, nhìn những người khác vất vả cầm ô đạp xe, hoặc những người mướt mồ hôi vì mũ nóng. Tôi vẫn được nón che nắng, và vẫn cảm nhận được những cơn gió dịu mát lùa qua mái tóc.

Và rồi tôi làm quen được với biết bao cô bác người Việt sống nơi khu tôi ở, tôi biết một số cô bác Việt Nam ở đây nhưng không biết hết; để rồi giờ đây với chiếc nón, thỉnh thoảng tôi lại nghe: chào cháu gái Việt Nam! Người Việt ở đây nhìn nhau vẫn có thể nghi ngờ người kia là người Trung Quốc hay Thái Lan, nhưng với chiếc nón, một “tín hiệu” chỉ rõ tôi đích thị là người Việt Nam.

Tôi có một khu vườn rau nhỏ cạnh nhà, đó là khu vực dành cho những người thích làm vườn, tôi mới đăng ký và được nhận. Tôi trồng đủ loại rau thơm Việt Nam. Với chiếc nón, tôi có thể ngồi cả buổi nhặt cỏ hay chăm sóc cây, còn các cô bác Hà Lan khác thì luôn phải dừng để nghỉ. Họ xin tôi được xem chiếc nón, họ ngắm nghía, sờ mó và bảo: Cứ tưởng nón lá là quà lưu niệm Việt, là một thứ trang sức của phụ nữ Việt với áo dài, hóa ra đó là một phát minh tuyệt vời của người Việt Nam!

Những lúc ngồi nghỉ uống cà phê, không có gió, mọi người kêu ca vì nắng nóng, thế là tôi tạo gió từ chiếc nón trên tay, mọi người nhìn tôi tròn xoe mắt: ơ, đó là cái quạt!

Những lúc được các cô bác cho cà chua hay các sản phẩm từ vườn của họ, không có túi mang theo, tôi chìa chiếc nón ra, mọi người thốt lên kinh ngạc: Nó là cái rổ à? Lại một tác dụng nữa ư?

Phóng to
Ảnh: Phạm Phương

Những lúc nắng quá nóng, cây con chết và cần gấp nước, tôi không có thời gian để đi lấy xô múc nước mà cầm nón lấy nước từ thùng phuy của khu vườn tưới luôn cho cây, chính tôi cũng ngạc nhiên: nón dùng để múc nước!

Cho đến tận bây giờ, khi mùa hè đã qua đi, những cơn mưa phùn mùa thu ào tới, không vấn đề gì, chiếc nón vẫn là người bạn thân với tôi khi đi làm vườn hay đạp xe đi chợ; che mưa, che nắng và vẫn vô tư trong trời nhiều gió ở Hà Lan. Tôi không bao giờ phải dừng lại lấy áo mưa hay ô, có chiếc nón là tôi yên tâm rồi.

Cả khu yêu quý chiếc nón của tôi, ai cũng xin mua nó, nhưng tôi có một cái thôi và sẽ không bán cho ai đâu. Tôi đã hứa với mọi người vào dịp tết này, về thăm nhà tôi sẽ tặng mỗi người một cái nón khi quay lại đây. Tôi tin chắc đó sẽ là một món quà giá trị và ý nghĩa vào dịp năm mới.

Còn chiếc nón của tôi, sau một mùa mưa nắng đã cũ hơn nhiều rồi, nhưng không bị rách hay hỏng và dùng vẫn tốt. Chiếc nón mà khi mua từ Làng Chuông - Hà Đông, mẹ đã chọn cái dày nhất, đủ bền cho con gái mang đi rất xa...

TTCT cảm ơn các bạn: Văn Thy Hoàng, Mạc Đại, Thanh Hùng, Nguyễn Thanh Bình, Dương Khiêm, Minh Phương,... đã gửi bài viết cho mục Nhật ký thành phố. Mọi thư từ, bài vở cộng tác mục này xin gửi: tuoitrecuoituan@tuoitre.com.vn, mục Nhật ký thành phố.

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận