TTCT - '... Lên xe, không hiểu sao lại đông khách, mình phải ra băng ghế ngoài sau ngồi. Ngồi trước mình là một cô gái trẻ xinh đẹp, có điều cô nói to tiếng, khóc lóc thảm thương, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai' Minh họa: Bích Khoa Ngày 5-5-2017: Sau kỳ nghỉ lễ dài bốn ngày, mình cảm thấy khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng trở lại. Sáng thức dậy, tập vài ba động tác thể dục thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo. Mình nhấc máy, đầu bên kia là giọng anh tài xế: “Sếp ơi, ba em bệnh nặng quá, em xin phép sếp cho nghỉ ít lâu để ở nhà chăm sóc ba em”. Xong, vậy là tạm thời phải đi taxi rồi. Mà taxi đến chỗ mình làm nhiều tiền quá, phải đón Grab vậy. Ngày 7-5-2017: Tiếng Grab là rẻ hơn taxi phổ thông nhưng cũng không dễ thở chút nào (=1/3 cước taxi phổ thông), chưa kể giờ cao điểm, thời tiết mưa gió, giá cước Grab mắc hơn taxi nhiều, nên chiều nay mình ra bến xe buýt gần cơ quan mình để đi thử. Thật lòng, lâu nay mình không có cảm tình xe buýt vì nhiều lý do: xe cũ kỹ, dơ bẩn, ngột ngạt, tài xế chạy ẩu... Tuy nhiên, khi lên tuyến xe buýt 150, nhiều điều làm mình ngạc nhiên: Xe mới cáu cạnh (hỏi tài xế nói mới nhập), sàn sạch bóng vì được lau chùi vệ sinh thường xuyên, máy lạnh chạy phà phà đến cóng cả người. Trên xe có camera hành trình, có biển báo cấm hút thuốc và không được ăn trên xe. Thỉnh thoảng loa trên xe phát lời ghi âm sẵn với giọng nói của một cô gái Nam Bộ rất dễ thương nhắc nhở mọi người. Quá văn minh, mình thầm nghĩ. Xe đưa mình đi hết xa lộ Hà Nội, vào nội ô Sài Gòn. Mọi người trên xe im lặng, cố không gây ảnh hưởng tới người khác (dù mình không chắc là mọi người lịch sự hay mệt mỏi nên không ồn ào). Nhưng cái làm mình bất ngờ nhất là xe buýt chạy ngang nhà mình và trạm xe buýt cũng gần đấy luôn. Nghĩ lại thấy mình tệ thật, nhiều chuyện xảy ra xung quanh mình mà nhiều năm nay chẳng biết. Ngày 25-5-2017: Chiều nay có mấy mối ở Biên Hòa rủ nhậu nhưng mệt quá, mình thoái thác với lý do sợ trễ chuyến xe buýt về nhà. Lên xe, không hiểu sao lại đông khách, mình phải ra băng ghế ngoài sau ngồi. Ngồi trước mình là một cô gái trẻ xinh đẹp, có điều cô nói to tiếng, khóc lóc thảm thương, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai. Thấy vậy, mình với lên, phần thì muốn an ủi cô, phần muốn nhắc cô giữ im lặng. Nhưng bất ngờ, mình chẳng thấy cái điện thoại nào cô cầm trong tay, dù cử chỉ của cô như là đang nghe điện thoại. Nhìn quanh giây lát, mình ngớ người và chợt nhớ ra ở Biên Hòa có một bệnh viện nổi tiếng cả trăm năm nay, có thể cô ấy từ đó ra chăng? Quả thật, những chuyến xe buýt sau, mình đều thấy cô ấy, cứ đi nửa đường là cô xuống xe và đón chuyến đi ngược lại. Có lẽ quãng đường đó có nhiều kỷ niệm với cô. Và điều ấn tượng vô cùng nữa là cô trả tiền vé đầy đủ, không thiếu một cắc nào. Người u mê có nợ thì trả, còn nhiều người tỉnh, vay nợ đầy đầu, hết hứa rồi hẹn, chẳng thấy trả đâu. Ngày 29-5-2017: Hôm nay, xe chạy đến đoạn Đại học Hutech thì có hai vị khách đặc biệt lên xe, trên tay cầm cây gậy dò đường (một nam, một nữ). Vừa ngồi xuống băng ghế kế mình, người nam liền rút điện thoại ra nói chuyện với ai đó: “Alo, Tám hả, chút đón anh nha”. Sau đó người nam vừa hỏi qua điện thoại vừa giơ tay lên xem đồng hồ: “Bây giờ là mấy giờ rồi, à 9 giờ, 10 giờ anh sẽ có mặt”. Quan sát nhanh, mình thấy điện thoại của anh là loại Nokia đời cũ, đồng hồ thì loại thường nên đem lòng thắc mắc. Khi gần xuống xe, mình bạo gan hỏi anh chàng: “Cái điện thoại và đồng hồ của anh có gì đặc biệt không?”. Anh trả lời: “Có quái gì, cái điện thoại là loại Nokia cùi bắp, tôi chỉ dùng để nghe, còn cái đồng hồ do vợ tôi tặng, tôi có biết mặt mũi nó ra sao đâu, chỉ là lúc nói chuyên điện thoại, con Tám nhà tôi nó trả lời 9 giờ, thì tôi nói với nó 10 giờ tới nơi không phải sao”. Nhìn kỹ cái đồng hồ của anh chàng một lần nữa, phát hiện ra cả ba kim đều đứng một chỗ, kim đồng hồ chỉ 7 giờ sáng mà lúc đó thì hơn 9 giờ rồi. Ngày 6-6-2017: Sáng nay mình có tài xế mới nên không đi xe buýt nữa. Tuy nhiên, đến lúc tối trên đường về nhà, bắt gặp lại chuyến xe buýt 150, mình nhớ vô cùng. Nhớ những câu chuyện không đầu, không đuôi, nhớ những thân phận con người như anh chàng mù lạc quan và cô nàng bất thường luôn trả đủ tiền vé. Kỳ thực, khi đã là con người, ai cũng đều có ý chí tiến thân. Lúc nhỏ thì muốn có chiếc xe đạp để đi học, học đại học thì đi xe buýt. Ra trường muốn có xe máy đi làm. Đi làm tích cóp mua chiếc xe hơi đi cho oách với bạn bè. Giàu có hơn thì đi máy bay. Ít ai nghĩ ngược là sau nhiều năm đi làm lại đi xe buýt bao giờ. Nhưng có một lúc sống chậm lại, hay đôi khi đi ngược lại thời gian như trên những chuyến xe buýt đó, mình lại có những cảm giác đẹp đẽ lạ lùng... Tags: Xe buýtĐi xe buýtKý sự xe buýt
Nhà nước thu hồi đất phát triển kinh tế: dân mất quyền định đoạt PGS.TS NGUYỄN QUANG TUYẾN 20/08/2025 1922 từ
Phục hồi sinh thái Hà Nội: Đón sóc trở về, nhưng vẫn đợi cú mèo NGUYỄN PHƯỚC THẮNG 20/08/2025 1544 từ
Các đại gia công nghệ Trung Quốc: Dịch chuyển trọng tâm sang Đông Nam Á NGUYỄN THÀNH TRUNG 18/08/2025 2035 từ
Đường phố xung quanh quảng trường Ba Đình tràn ngập người dân chờ xem tổng duyệt diễu binh DANH TRỌNG 21/08/2025 Mặc dù 20h mới chính thức diễn ra buổi tổng hợp luyện diễu binh, diễu hành, từ đầu giờ chiều 21-8, nhiều tuyến đường quanh quảng trường Ba Đình đã ken đặc người.
Bạn đọc tìm đến Tuổi Trẻ không chỉ xem tin tức, mà để tìm sự tin cậy, sự công bằng và nhân văn HOÀI PHƯƠNG 21/08/2025 'Dù đổi mới ra sao, Tuổi Trẻ phải giữ bản lĩnh cách mạng và bản sắc, luôn thực hiện lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh với báo chí: Cán bộ báo chí cũng là chiến sĩ cách mạng. Cây bút, trang giấy là vũ khí sắc bén của họ'.
Triển lãm về Chủ tịch Hồ Chí Minh nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9 THƯỢNG KHẢI 21/08/2025 Sáng 21-8, Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM phối hợp với Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam tổ chức triển lãm 'Hồ Chí Minh - Chân dung một con người'. Đây là sự kiện nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9.
Khoảnh khắc sạt lở núi trên quốc lộ ở Sơn La, nhiều người thoát nạn trong gang tấc 21/08/2025 Sáng 21-8, hàng trăm m³ đá từ trên núi cao bất ngờ sạt xuống lấp kín mặt đường quốc lộ 4G đoạn qua xã Sốp Cộp, tỉnh Sơn La. Rât may có người trông thấy dấu hiệu sạt lở, đã cảnh báo cho nhiều xe sắp chạy qua khu vực nguy hiểm.