Mùa quất chín bên sông

ĐOÀN ĐẠI TRÍ (KHÁNH HÒA) 04/02/2011 19:02 GMT+7

TTCT - Làng tôi có nghề trồng quất cảnh để phục vụ tết. Năm nào cũng thế, cứ đến cuối năm là cả làng lại rộn lên vì quất.

Những năm gần đây, quất cảnh được nhiều người ưa chuộng vào dịp tết vì những trái quất chín nhìn mọng nước, lại tươi roi rói màu vàng ươm vô cùng bắt mắt. Rồi thì quả quất sai trĩu trịt từ cành to cành nhỏ, từ thân cho tới đầu ngọn đều quả là quả. Chính vì thế, quất như là biểu tượng cho năm mới bội thu nhiều tài lộc.

Nhưng ít ai biết nghề trồng quất nom vậy nhưng lại cực nhọc vô cùng. Mà chẳng riêng gì trồng quất, nghề nào mang cái đẹp, cái tinh túy cho cuộc đời thường vất vả, truân chuyên.

Phóng to
Ảnh: picasaweb.com

Vì là giống cây phải tưới nước thường xuyên mỗi ngày nên quất quê tôi được trồng ven sông cho tiện việc chăm sóc. Đến khi gần bán mới bứng cả gốc lên mang đi. Và dọc bờ sông quê tôi dài mấy cây số cả một trời quất chín, màu xanh vàng của lá và quả lẫn vào nhau nhìn như một bức thảm thêu đầy bí ẩn với dập dìu bướm bay về.

Nhà tôi cũng trồng quất như những gia đình khác. Có mấy chục gốc thôi nhưng ba mẹ phải rất vất vả để chăm sóc. Hằng ngày, mẹ tỉa cành và bắt sâu, chăm sóc quả, còn ba gánh nước. Đôi thùng thiếc lúc nào cũng lắc lư theo nhịp bước của ba. Bàn chân gầy guộc in sâu vào cát để lại những dấu ấn sâu đậm trong suốt tuổi thơ tôi ngày ấy.

Tối đến ba mắc võng, làm lều ở đó ngủ trông chừng vườn quất. Không phải ba canh trộm mà là canh chim chóc, dơi, chuột về ăn quả, dứt lá thì cả mùa quất mất hết. Một năm công sức đổ xuống sông xuống bể. Và quan trọng hơn, nhà tôi có thể sẽ không có tết. Tôi và em Giang có thể không có những bộ quần áo mới, không có chiếc bánh chưng xanh, hộp mứt gừng thơm cay nồng nàn.

Càng giáp tết, thành quả và công sức của ba mẹ tôi càng hiển hiện rõ hơn trên những quả quất chín mọng căng phồng in hằn cả những múi cong cong. Đó cũng là lúc ba mẹ vất vả hơn vì vừa chăm sóc, ba vừa phải cho quất lên xe đưa vào thành phố bán. Trời se se lạnh, ba chỉ phong phanh chiếc áo mỏng và cái khăn lau mồ hôi.

Ba bảo đẩy xe nặng nên không lạnh. Mẹ nhìn ba rưng rưng và thầm mong những chậu quất bán hết. Tôi ngây thơ chỉ hỏi ba về chuyện tết ở thành phố có đẹp và vui hơn tết quê mình không. Ba cười, nụ cười rạng ngời những yêu thương chân thành, bảo khi nào lớn sẽ cho tôi đẩy xe quất cùng vào xem tết thành phố.

Vậy là tôi mong ngóng đến mùa quất sau, tôi lớn hơn để được đẩy xe cùng ba vào thành phố ngắm tết. Tối đó ba về, thật may là xe quất bán hết. Tuy vất vả nhưng ba cười rất vui, mua nhiều đồ đạc chuẩn bị tết cho gia đình. Mẹ hỏi giá quất, rồi than thở, tuy có thấp nhưng bán hết là mừng rồi...

Những mùa quất sau, tôi lớn hơn nhưng lại xa nhà vào Nam học. Vậy là ước mơ theo ba đẩy xe quất vào thành phố những ngày giáp tết vẫn mãi còn dang dở. Đã mấy năm ăn tết thành phố nhưng không hiểu sao tôi luôn nhớ tết ở quê với những mùa quất chín ven sông, những mùa quất chín mọng của tuổi thơ thơm phức. Năm nay, mùa quất lại về, cả khúc sông Đáy ấy lại chín vàng tươi những trái quất. Và tôi, người lữ khách tha hương lại thêm một lần lỗi hẹn với mùa quất chín quê nhà.

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận