Xưa lắm rồi Mót ơi

TTCT - "- Em chỉ biết bán vé số thôi chị ơi.- Đẹp như mày ngu sao bán vé số. Nghe tao là nên cửa nên nhà cưng coi."

Minh họa: Hoàng Huy
Minh họa: Hoàng Huy


Toàn thể cư dân của tổ 2 xóm 1 ấp Thanh Long, đừng nói tổ xóm ấp, cả xã luôn, không một ai không ngớ người khi nghe tin nhỏ Út Mót cuốn gói đi theo thằng lôtô hội chợ.

Vợ chồng Bảy Sánh có trả lại một ngàn đô cho con mẹ Cẩm Hồng chưa chắc yên. Bởi giao một ngàn cho gia đình Út Mót thì mẹ Cẩm Hồng lấy của thằng già Đài Loan phải hai ngàn. Sức mấy con mẻ chấp nhận câu của đổ mà hốt. Bây giờ Bảy Sánh một xu teng còn không có, ở đó mà một ngàn, tức là hai mươi hai triệu tiền xứ ta. Nguy chưa?

- Chồng thì rượu vợ thì cờ bạc. Tiền tỉ còn hết nói gì triệu.

- Mày hiền dữ? Rượu bao nhiêu? Còn tứ sắc thì chơi vui đỡ ghiền. Chẳng qua ba cái giấy tờ ăn hết mày ơi. Tao đây xong mọi cái cho con Thắm lấy chồng Hàn là bảy trăm ngoài luôn đó.

- Dữ vậy sao?

- Con gái mày đủ tuổi, có chứng minh nên chuyện lấy chồng ngoại dễ như ăn ớt. Còn Út Mót cũng như con tao không khai sanh, không có tên trong hộ khẩu lại hô biến từ mười lăm lên mười bảy là tốn không ít đâu ông nội.

- Chuyến nầy nguy cho vợ chồng Bảy Sánh quá. Bầy xăm mình dưới trướng mẹ Cẩm Hồng chắc cho cả nhà ăn dao phay quá.

- Nó lụi luôn chứ chém là còn đỡ lắm.

Cả tổ 2 tuôn vô hội chợ làng lục lọi từng gian một để tìm Út Mót giùm Bảy Sánh. Dân hội chợ rất kinh hồn vụ mồm loa mép giải. Chời ơi là chời - họ bài hãi - Nó theo thằng lôtô thì lại dàn lôtô mà tìm. Tui là tui không chứa.

Hai thằng Hòa và Hiệp - anh trai Út Mót - quắc cặp mắt cú vọ:

- Câm cái họng lại. Muốn tao đốt sạch khu hội chợ nầy không?

- Tao thách đó. Hộp quẹt gas nè, muốn xăng tao cho luôn. Bà nội mẹ... sao mà ngu quá dzị con. Đã bỏ nhà theo trai nó ngu sao trốn ở đây? Giờ nầy chắc tuốt luốt trên xì ghềnh rồi. Hai mươi mấy quận huyện thì có mà chịu sầu em ơi.

Người ta truy căn thằng lôtô. Nó tên Hùng. Quê đâu tìm mà hỏi. Nó hát hay, đờn địch cũng biết chút chút. Hô lôtô chẳng ai dưới gầm trời hội chợ nầy qua được. Mấy đứa hai phai gặp nó ngoài quán dẫn về cho một chưn kiếm cơm tạm qua thì khốn nạn.

Đẹp trai cao to nên hai thì khoái lắm. Kẹt cái nó chuẩn men nên không bồ bịch với nửa y nửa thị. Nhỏ Út Mót đi chơi hội chợ làng, xứ nầy ba cái con mấy cờ ra rồi cờ ra con mấy là sự kiện văn hóa nghệ thuật, một năm được hai lần là nhiều. Nên chi bà con cô bác tới cúng tiền cũng phải thôi.

Trên sân khấu lôtô Hùng thấy một em rất chi đẹp liền quăng mi-cờ-rô nhảy xuống tận mặt xem sao. Mẹ cha ơi, em đã thơm thì chớ còn duyên dáng nữa mới là tuyệt diệu. Hên cho thằng lôtô là trước đó nó vừa ca xong bài Tình anh bán chiếu.

Thiệt mà nói, nghe nó ca thì Út Trà Ôn cũng phải bỏ nghề. Ông Út chỉ một mùi tận mạng chứ Hùng thì còn ngọt như mật nữa. Em Út Mót khoái liền dù chỉ còn nửa tháng là em đăng ký kết hôn như lịch trình đã hẹn.

Nói về cái sự vụ liều thì dân đây ai cũng kiềng mặt Út Mót. Đi bán vé số đứa nào giành mối là chết với nó liền. Mót theo bà má và hai ông anh đi bán vé số từ năm bốn tuổi. Không biết một chữ nhưng tính nhẩm nhanh như sao xẹt và hát karaoke kẻ biết đọc phải chào thua. Tội nghiệp Út lắm. Không có cái vụ môi giới hôn nhơn lấy chồng ngoại chắc Út bị đì suốt kiếp.

Cô Bảy, vợ cha nội Sánh, tục gọi Bảy Sánh, thuở con trẻ lòng dạ nhẹ tựa lông hồng. Thằng bồ thứ nhứt cho cái bụng rồi quất ngựa truy phong, thằng thứ hai cũng một khuôn. Hai anh em Hòa Hiệp đứa lên năm đứa bốn tuổi thì Út Mót lên ba. Bà ngoại của ba đứa nhỏ chịu không xiết cảnh khổ nên qua đời. Bảy lôi con theo mình đi bán vé số.

Mót bốn tuổi thì cô Bảy mượn tạm bờ vai cha Sánh làm điểm tựa. Sánh xúi dại Bảy bán miếng đất của bà má về ở chung với mình. Khi khổng khi không Sánh được vợ lời thêm ba đứa con biết kiếm tiền. Cái dòng con nít đi bán vé số là bá tánh thương lắm. Đã mua họ còn cho thêm tiền. Con nít kể khổ cha chết mẹ bịnh thì lòng Tào Thị còn chết nói chi thường nhân.

Ta bà thương anh em Út Mót bao nhiêu thì bực bội cho cái nhẹ dạ của bà má tên Bảy bấy nhiêu. Sao mà có người ngu dữ vậy kìa? Tin chi cái thằng sáng xỉn chiều say vậy không biết? Thằng Sánh là chúa khốn nạn. Đâu phải con ruột nên nó nào biết yêu thương chi. Nó xui dại người ta bán đất về ở chung, bao nhiêu tiền bạc nó sửa lại nhà.

Bốn mẹ con tưởng êm, ngờ đâu cong lưng đi làm nuôi nó chết mụ nội, đã vậy say lên nó đuổi như đuổi tà. May mà bốn mẹ con ngụ trong nhà chỉ từ mười hai giờ đêm đến sáng là hết phép. Nghề bán vé số sáu giờ đã có mặt khắp hang cùng ngõ hẹp để thưa bà thưa chú thưa anh mua giùm em vài vé, hông ấy một vé cũng được...

Bốn giờ chiều lại tiếp tục nhận vé mới và sau giờ xổ số lại rong ruổi đến mười hai giờ đêm. Cơm hàng cháo chợ tiện đâu xực đó. Đời anh em Út Mót nào biết đến mâm ăn. Vậy lấy đâu ra tình thương mến thương anh em dành cho nhau hỡi tha nhân?

Mười tuổi Mót đã có sáu năm thâm niên trong ngành vé số dạo. Năm đó nó phải bươn bả một mình vì bà má thảm thương bị bệnh. Đàn bà con gái sanh đẻ không kiêng cữ, lại lết bộ ngày mười lăm tiếng đồng hồ thì mấy cái khớp nó khua cũng phải thôi.

Ba anh em kể cũng lớn rồi, thôi thì má ở nhà để tụi tui lo. Bảy ở nhà buồn tình nên ghé chị em chơi cho khuây khỏa. Dân tổ 2 xóm 1 ấp Thanh Long mười nhà đã hết sáu có con lấy chồng không Hàn thì Đài nên ngoại tệ cũng có chút chút. Họ tụ tập điều binh khiển tướng cho vui.

Bảy ghé một tuần là sành điệu. Cái dòng tứ sắc nhìn sơ là biết cần chi học hỏi. Ba đứa nhỏ đang nuôi một thằng cha ghẻ chốc luôn siểng tảng trong rượu nay thêm bà má nghiện bài.

Ở cái tuổi mười lăm con khô lưỡi trâu Út Mót bỗng phổng phao bởi trổ thì con gái. Nó tuy đen thủi đen thui vì dầm mưa dãi nắng nhưng phụng hoàng chứ không hề là quạ đen. Thiên hạ chưa kịp trầm trồ thì trùm môi giới hôn nhân Cẩm Hồng lân la đến.

Thằng cha ghẻ chốc đắc co liền. Còn má Bảy? Nhìn nhà người có con lấy chồng Đài mà ham. Đừng nói chồng, mấy đứa trong xóm đi ôsin đâu bên Sing bên Mã là đã nhà xây rồi. Vậy là má cũng gật gù. Mót cũng ừ. Bà nội nó - Mót văng tục nghĩ thầm - Bảy chục tuổi tao cũng ừ nói chi năm chục. Tao thù cái vé số nầy tận xương rồi.

Vậy là Cẩm Hồng bung tiền để cho xong cái gọi là hợp thức hóa. Mười lăm sao cho đủ tuổi lấy chồng là một lốc tiền. Thằng anh lớn mới mười bảy thì Mót làm sao mười tám? Xem như phải làm lại hộ khẩu. May mà mấy ông quyền chức đồng ý trên tinh thần khai lại lý lịch cho chính xác theo yêu cầu.

Cầm cái chứng minh tên Nguyễn Thị Hồn Nhiên, Mót thích ơi là thích. Cẩm Hồng bỏ tiền để má Bảy tút tiếc nhan sắc cho Mót. Chỉ hai tháng mà nước da bánh ít đường đen của Mót hóa sang đường thùng rồi đường cát. Cuối cùng là trắng gần bằng bông bưởi luôn. Có vậy Mót mới hồn nhiên mà yêu anh lôtô hội chợ.

Cẩm Hồng đe hai thằng du côn Hòa Hiệp:

- Nó mà không dzìa là hai thằng mày đi âm phủ đội chuối khô với tao. Ai cho tụi bây đánh thằng lôtô? Tại sao không cho tao biết con Mót bồ bịch? Tao biết sớm thì một tiếng là thằng lôtô biến. Tụi mày ăn cái gì mà ngu vậy?

Quay sang Bảy và Sánh, con quỷ môi giới nghiến răng:

- Một ngàn đô hai vợ chồng mày lo bán nhà trả gấp. Lãi mười hai phân kể từ ngày giao.

Nói xong chị hai lên xe dông tuốt. Dân tổ 1 xóm 2 xúm lại vừa bàn vừa chửi rằng:

- Kệ bà nội con Cẩm Hồng. Lâu lâu tổ trác một lần cho nó biết thế nào là lễ độ. Bà cha nó... vụ con tao nó nuốt ít cũng hai ngàn. Vợ chồng Bảy Sánh với hai thằng bây đừng lo đếch gì cho mệt. Cho vàng nó cũng không dám đụng. Ông chính quyền xã mình không để cho nó manh động đâu. Lớn chuyện là lòi ra biết bao nhiêu cái hồ sơ khai man tuổi... Bây hiểu không?

Nói vậy chứ hai thằng Hòa Hiệp sợ lắm. Bầy em út của Cẩm Hồng toàn dân xăm mình. Nó đâu có ngu mà đánh người công khai. Đang lơn tơn dính một cây vô đầu hay một ca axit thì có mà chết. Mót ơi là Mót, mày ở đâu về đi, không về là chết cả ổ Mót ơi. Hai thằng long trọng hứa với Cẩm Hồng sẽ đi tìm Mót về để giải quyết hợp đồng. Nhưng sáu mươi bốn tỉnh thành trên đất nước nầy biết đâu mà tìm hỡi trời đất ơi.

Trong lúc mọi người nhao nhác như gà mất mẹ thì Nguyễn Thị Hồn Nhiên thường gọi Mót đang vui vầy bên lôtô. Cả hai thuê phòng trọ hưởng trăng mật.

Được hai tháng thì lôtô dông tuốt.

***

Kề bên phòng của Mót là phòng của chị Thùy. Chị đi làm mười hai giờ đêm mới tan ca. Nghe Mót tỉ tê khóc chị liền thăm hỏi xem sao. Nghe qua chị biết con nhỏ mười lăm tuổi bị sở khanh nó dụ. Chị nói:

- Nín ngay. Nín tức khắc. May là nó không bán qua Trung hay Miên là chết mụ nội mày. Về nhà đi, chị cho tiền xe.

Nghe Mót kể gia cảnh chị Thùy cũng rùng mình:

- Mẹ ơi... Lấy thằng Đài năm chục tuổi hả? Sao mà gia đình mày ngu dữ dzị cưng? Nó đưa mày qua bển để làm nô lệ hả? Thôi... ở đây đi làm với chị. Chừng nào có tiền thì về trả lại cho con Cẩm Hồng.

- Em chỉ biết bán vé số thôi chị ơi.

- Đẹp như mày ngu sao bán vé số. Nghe tao là nên cửa nên nhà cưng coi.

Vậy là Hồn Nhiên theo chị Thùy đi làm. Nơi làm việc của chị là một quán karaoke cao cấp. Có trên hai mươi tiên sa thơm như mít tố nữ làm việc. Công việc thì nhàn ơi là nhàn. Hồn Nhiên Mót chỉ việc rót bia khi ly khách đã cạn. Khách toàn dân nói tiếng Đài.

Hôm đầu tiên chị Thùy xin chủ cho Mót làm chung bàn. Chị uống bia với khách, ngả đầu vào vai khách. Khách ôm chị rồi hôn lên má lên môi chị. Chị cũng hôn lại. Vậy là khách nhét tiền vào áo ngực chị... Hôm đầu tiên Mót ngỡ ngàng lắm. Nó mới qua tay thằng lôtô nên nào có biết chi mô răng rứa gì. Một ông khách đài ngà ngà hơi men ôm Mót vào lòng. Giật mình Mót xô khách ra. Khách liền móc ra một tờ năm trăm ngàn lẹ tay nhét vào cóc-xê Mót:

- Chiều nó tí cưng. Chả có mất gì đâu mà cưng sợ.

Nửa đêm là xong hai tua khách. Mót được tiền bo những bảy trăm ngàn. Taxi đưa hai chị em về lại phòng trọ. Nhưng chỉ một mình Mót về phòng còn chị Thùy thì đi khách sạn. Tảng sáng chị mới về. Lúc làm đẹp cho Mót để tiếp tục cho đêm vui, chị nói:

- Nghiệp nầy phải đẹp cưng hiểu không? Tụi Đài hay Hàn sộp hơn dân mình trăm lần. Ôm và hun hít là có tiền. Còn muốn qua đêm thì một trăm đôla Mỹ. Tụi nó xa quê hương xứ sở, cái gì cũng có chỉ thiếu đàn bà.

Mót tròn mắt. Chị lại tiếp tục:

- Tao không lừa mày đâu mà sợ. Tao thương là vì mày giống cái cảnh đời khốn nạn của tao. Thằng nào muốn rủ cưng đi đâu thì hỏi chị một tiếng. Nghe không?

Lại cấm:

- Đừng có ngu mà nốc bia cho cố. Lớn bụng là bỏ. Cũng không được bài bạc hay tứ sắc. Va vô là lún cả đời vào cái vũng lầy tăm tối nầy. Làm một thời gian kiếm đủ tiền rồi lo làm lại để kiếm đứa con mà hú hí.

Hồn Nhiên đẹp như tiên nên chỉ một năm cô có đủ bất cứ thứ gì mà một công nhân trong xí nghiệp làm chục năm chưa chắc có.

Một ngày của tháng thứ mười ba kể từ ngày Út Mót bỏ nhà ra đi thì hai thằng anh, bà má tên Bảy và mụ Cẩm Hồng xuất hiện. Kẻ đưa tất cả lên gặp Mót là thằng bạc tình lôtô hội chợ.

***

- Bà muốn gì? - Mót hỏi Cẩm Hồng.

- Trả lại tiền cho tao. Cả lãi luôn.

Chị Thùy có mặt:

- Bao nhiêu?

- Ba ngàn đô.

- Nói lại đi. Thắt họng vừa phải thôi. Cà chớn là không một xu teng nào hết. Bà đưa cho má con Mót bao nhiêu?

- Bao nhiêu mày khỏi cần biết. Không trả là có người trảm cả nhà mày đó Mót.

Hồn Nhiên Mót lên tiếng:

- Tao đéo trả xu nào hết. Gan thì mày giết hết đi.

Nói xong Mót vào phòng và khóa trái cửa.

Bà Bảy vắn dài nước mắt Mót ơi Mót hỡi bỏ má sao con. Rằng thì là má khổ lắm con ơi. Tiếng ồn làm bồ chị Thùy thức dậy. Làm cái nghiệp nầy không có mặt rằn bảo kê làm sao trụ? Anh điểm mặt lôtô:

- Mày còn dám lên đây hả thằng khốn? Mày tưởng hôm nay như hôm qua tháng nầy như tháng trước sao? Quỳ xuống. Còn chị - anh nói với Cẩm Hồng hết sức nhẹ nhàng - Con Mót nói có một ngàn, chị đòi ba ngàn là hơi quá. Con Mót bây giờ là em gái tôi, chị muốn trả thì tôi trả cho. Mót đâu. Mở cửa tao giải quyết cho xong mọi chuyện.

Cẩm Hồng mặt xanh đít nhái. Phải chấp nhận điều kiện anh đưa ra. Một ngàn trả làm ba. Lần đầu bốn trăm. Còn sáu trăm sẽ trả trong vòng sáu tháng.

Lúc taxi đến để đưa hai chị em đi làm, ngang qua thằng lôtô đang quỳ, Mót đưa ai-phôn lên chụp một pô. Thùy hỏi để làm chi vậy, Mót nói bắn lên phây-búc cho bà con biết mà cảnh giác thằng sở khanh.

Mót bây giờ là Hồn Nhiên chứ đâu phải như xưa.■

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận