TTCT - Đi hội chợ luôn luôn là một cuộc đi giằng xé. Ngợp trong sự phong phú bạt ngàn sản phẩm, cuộc loay hoay mặc cả giữa sự hiểu biết của mình về cái mình cần, về các sản phẩm, với cuối cùng là túi tiền. Phóng to Tranh: Lê Thiết Cương Thường thì túi tiền là cái ưu tư canh cánh đầu tiên. Tại sao? Túi tiền nó thật vô cùng, và nó sát sườn cũng vô cùng, như từ phía bên trong sườn. Nhưng thật ra thì túi tiền là cái dễ hiểu, càng nghèo thì càng dễ đếm ra tiền của mình. Các thương nhân bắt mạch rất nhanh những uẩn ức tiền nong của các khách hàng của mình. Cái hiểu biết của mình mới là cái cực kỳ khó đo lường, càng dốt thì càng dễ đếm ra cái mình tưởng là đã giỏi. Các thương nhân bắt mạch rất nhanh những ảo ảnh siêu vĩ của các khách hàng của mình. Đã nhiều lần đi hội chợ như thế, tôi toàn mua phải của ôi. Ôi, vì hóa ra cái đồ ấy không liên quan gì đến thứ thật mà mình cần. Ôi, vì cái đồ ấy không giúp giải quyết được cái mình phải giải quyết. Ôi, vì cái đồ ấy giúp giải quyết được cái mình cần chút ít trong tức thì, nhưng lại làm hỏng việc bao nhiêu thứ khác hơn về sau. Để rồi đến khi tôi mua được cái đồ mình cần thật sự, thì đã phải mất tiền mua nhiều lần trước đó những thứ của ôi mà đem cho ai thì cũng khó nốt. Cất vào kho làm kỷ niệm bất đắc dĩ. Đi hội chợ đồ tươi, đã khó đến thế. Nói đồ tươi là các đồ vật chất, mua cái áo mốt hay cái điện thoại di động thì chúng cũng chỉ tươi được đến dăm năm. Đi hội chợ tinh thần, khó hơn. Các sản phẩm tinh thần có một điểm độc đáo là chúng luôn luôn tươi mãi. Các trang sách về các thần linh, các bản kinh từ thời tiền cổ đại, chúng vẫn luôn luôn thơm mùi mực mới, lại được trình bày ngày càng tươi mới thầm lặng hơn nữa bởi các nhà kinh doanh. Làm sao tôi lựa chọn được sản phẩm cho mình trong sự ngất ngây đây? Vẫn loay hoay giữa hai món: hiểu biết và tiền trong túi. Tiền trong túi của mình, thò tay vào loáy hoáy, lo lắng có lúc thót tim, nhưng mà vẫn dễ đếm ra. Hiểu về sự hiểu biết của mình, chả cần loáy hoáy, lúc nào cũng dễ dàng đếm ra cái mình tưởng là đã giỏi. Cúi xuống, nhặt cái gì lên đây? Động tác chỉ có thế, mà đó là điều quan trọng nhất, có khi cho cả cuộc đời. Và có khi còn cho nhiều đời. Tags: Phiếm đàmHOÀNG HỒNG MINHHội chợ tinh thần
'Nghe nói về phát hiện thuyền cổ, tôi 'đùng đùng' bay ra, về Bắc Ninh...' NGUYỄN THỊ NGỌC HẢI 16/04/2025 2774 từ
Bên trong xưởng sản xuất 3.500 tấn giá đỗ 'ngậm' hóa chất DOÃN HÒA 19/04/2025 Thông tin về đường dây sản xuất 3.500 tấn giá đỗ ngâm hóa chất rồi bán ra thị trường vừa bị Công an tỉnh Nghệ An triệt phá khiến người dân lo lắng.
Người dân có phải làm lại sổ đỏ, căn cước khi sáp nhập tỉnh, xã? THÀNH CHUNG 19/04/2025 Người dân không bắt buộc phải làm sổ đỏ, căn cước đã cấp sau khi sắp xếp các đơn vị hành chính, trừ trường hợp có nhu cầu.
30-4-1975: Ngày trở về - Kỳ 6: Con đi Việt Minh, cha làm tổng thống Sài Gòn QUỐC MINH 19/04/2025 Sau bước ngoặt lịch sử 30-4-1975, rất nhiều cuộc đoàn viên cảm động và cũng không ít éo le do hoàn cảnh đất nước hàng chục năm phải phân chia chiến tuyến: Con đi Việt Minh, cha làm tổng thống Sài Gòn.
Lời khai của Bùi Đình Khánh về khoảnh khắc bắn thiếu tá công an hy sinh TIẾN NGUYỄN 19/04/2025 Bùi Đình Khánh - tay buôn ma túy đã dùng súng AK bắn 4 phát về phía lực lượng chức năng làm thiếu tá Nguyễn Đăng Khải trúng đạn và hy sinh - đã bị di lý về Quảng Ninh.