TTCT - Thì vẫn là nhớ thương, cả bốn mùa thu đông xuân hạ…Nhưng vẫn có những ngày cứ muốn nghe muốn nói thêm nói nữa về mẹ về em, về những thân cò lặn lội, những má hồng đa đoan. Và về một tình yêu như đánh thức bao ký ức tưởng như đã xa xôi… Tịnh NgônPhan Huyền ThưAnh à,chữ công em oằn mình nắng hạgánh mồ hôi mặn chát lên đồi trăngtưới khắp sa mạc hơi thở trước cơn dôngđống rơm chữ em thổi niêu cơm thơmcho bầy con lê la tập bò trên chiếc giường tân hôn gãy giát.Chữ dung em cất riêng tằn tiệnngồi đan cho anh chiếc áo ấm che thân gầynhững khi đông về gió bấc buốt ngón tayem vùi chăn ấm chỗ chờ anh sau cuộc vui bè bạnđể khi về tới nhà anh sẽ ấm ngay.Chữ hạnh em cắt, em maythành áo gấm đi đêmlàm sao che cho anh khỏi những ngộ nhậnnụ cười của người anh mang về đổi cho em cáu gắttấm áo hàng hiệu người tặng anh giờ đã chậtmà đời thì may bằng tháng rộng năm dài...Chỉ còn chữ ngôn đắng caylâu nay môi em mím chặtchỉ sợ bật ra tiếng hát thù hậnnhư nàng tiên cá thất tìnhtrùng dương mênh mông...Chỉ vì chữ ngôn là xảo hạnh, vô công ...nên em xin anh được phóng sinhcho bầy nước mắt đang thụ thai trong cơn thơ trở dạmê sảng đi tìm huyệt đạo siêu thoátTịnh tâmtịnh khẩutịnh hạnhtịnh tìnhTịnhngôn ngôn...Minh họaTựa!Ngô Kinh LuânMình buồn không biết tựa ai,Tựa vào ngọn gió ban mai không đành?Muốn về để tựa tóc xanh,Tình ơi, ngày cũ đã thành hôm xưa.Mình buồn, muốn tựa vào mưaThì cơn phùn ấy cũng vừa mới tan.Tựa em, thì sợ đa đoanTựa nhớ thì khói đã vàng ngón tay.Mình buồn, tựa vào cơn sayTiếc thay bằng hữu lúc đầy khi vơi.Mình buồn, tự tựa mình thôiĐể cho chiếc bóng nói lời ủi an.Còn ai, đang tựa lỡ làng?!Minh họaVợLê Minh QuốcRất tự nhiên bỗng một ngày rất lạNgười con gái ta yêu những tưởng chỉ qua đườngMột cuộc tình cũng "trần ai khoai củ"Cũng gập ghềnh sóng gió lại tai ươngCũng đớn đau nát nhầu tuyệt vọngCũng chia tay day dứt một mùi hương…Tưởng lả tưởng - tôi ơi đừng tưởng bởNgười con gái ta yêu đã chung gối chung giườngĐã trở thành một phần máu thịtĐã hồng hào tên gọi của Yêu ThươngRất tự nhiên như hết khuya lại nắngMối tình cuối cùng trở lại đầu tiênTự hỏi lấy sao lạ lùng đến thế?Xin thưa rằng, hội ngộ của nhân duyênKhông lý giải, không giãi bày tâm sựKhông thơ văn huyếnh hoáng ồn àoNgười con gái đến bên đời lặng lẽĐến một lần mãi mãi sống trong nhauNghiêm túc nhé, tôi bắt đầu đi họcTrang đời mở ra bập bẹ đánh vầnNắn nót ghi từng âm thanh mới mẻLòng dặn lòng "tương kính như tân"Rất lạ lẫm biết bao điều bỡ ngỡPhải nghiến răng quên, phải tập trưởng thànhPhải phía trước con đường dài phía trướcTôi bây giờ phải quay lại xuân xanhNgười gái ta yêu vẫn bền lòng nhẫn nạiVẫn dắt dìu an ủi với bao dungBát ngát thương yêu mở lòng như mẹCuộc tình đầu tiên nay chính thức cuối cùngTấm ảnhTrương Nam Hương(Kính Mẹ)Trước tấm ảnh ố vàng năm tháng cũLắng ngày xưa thủ thỉ với bây giờÔi trong trẻo mắt của người thiếu nữGiống cái nhìn bạn gái - thuở ta mơNgười trong ảnh trẻ hơn ta nhiều tuổiNgỡ thời gian chưa dốc trận bão lùaNâng tấm ảnh đã nhòa như sương khóiTa hôn về cô gái - mẹ ta xưa!Minh họaSoi gươngPhạm Thị Ngọc LiênCó quỵ ngã cũng phải tươi tỉnhvì thế nên em thoa sonvì thế mà chọn màu xanh để kẻ đuôi con mắtvà hàng mi congThì cũng có lúc em không gượng được nữasẽ phải ốm đausẽ phải khócđôi khi em tự hỏi nước mắt nói lên được điều gì?và thấy mình lẩm cẩmđôi khi em tự hỏi vì sao mình không thoát khỏi vòng quay của số phậnthật nghiệt ngã khi phải đối đầuvà thấy mình yếu đuốitrước gió giôngEm đã tự dối mình nhiều lầntự ru mình trong chiếc áo bình yênđể sốnggiờ đây em thấy thật có lỗi với bản thânthấy mình kiệt lựcThì thôi em không gượng nữachấp nhận nỗi đau như khi thử thách với hình xămcó nhăn nhó cũng vẫn phải đẹpcó quỵ ngã cũng phải tươi tỉnhVì thế nên em thoa son...Cái nhớ lắmTrung DũngCái nhớ leo lên xe đòNgoái đầu nhìn về chốn cũNgày cái nhớ bỏ đi xaCây vối võ vàng ủ rủHôm cái nhớ đi máy bayTiễn nhau, bảo đi lâu lắmCó đứa cứ nhìn lên trờiHồn thiên di miền xa thẳmBữa nào cái nhớ quên chátToàn cõi phây-búc buồn tênhCó bao nhiêu niềm chan chứaĐành thả cho trôi bồng bềnhThường cái nhớ là xa vắngNhưng khi đã lặn vào trongĐi ra đi vào đi ngủ...Đều vấn vương rối cả lòngCái nhớ là cái nhớ lắmLàm quạnh hiu cả Sài GònMùa thu thì về quá chậmMà tàn thu là héo hon!Hoa ngày 8-3Thu NguyệtNgắm hoa dành cho ngày 8Nở tràn trên khắp nẻo đườngĐã hoa thì dĩ nhiên đẹpLại nở vào ngày dễ thương...Hoa đâu biết lòng người nhậnCũng đâu thấu ý người muaĐời cần quá nhiều ý nghĩaNên hoa theo chẳng kịp mùa.Xinh xinh góc nhà góc phốTận lòng hoa nở như hoaYêu thương vượt qua sướng khổĐâu chờ phải tám tháng ba! Tags: làm thơ
Tổng Bí thư: Có tỉnh phát triển nhờ xin ngân sách Trung ương, không thể phụ thuộc thế được THÀNH CHUNG 18/05/2025 Tổng Bí thư Tô Lâm nói: "Có cán bộ nói với tôi, con đường phát triển của tỉnh chủ yếu dựa vào xin ngân sách Trung ương, xin kế hoạch".
Lũ quét ở Bắc Kạn: Thôn tan hoang, ngập tràn bùn đất CHÍ TUỆ 18/05/2025 Lũ quét ập về thôn Tẩn Lượt (huyện Ba Bể, tỉnh Bắc Kạn) khiến 2 người chết, ít nhất 3 ngôi nhà bị thiệt hại, bùn đất, cây cối tràn ngập thôn.
Làm thủ tục ở sân bay tiếc gì nụ cười, lời chào thân thiện? NHẤT NGUYÊN 18/05/2025 Một nụ cười, một lời chào, một sự thân thiện đâu có quá khó. Hà cớ gì phải 'tiết kiệm' với khách?
Những điều đặc biệt trong thánh lễ nhậm chức của Giáo hoàng Leo XIV DUY LINH 18/05/2025 Một chiếc nhẫn bằng vàng, được gọi là nhẫn Ngư phủ, sẽ được trao cho Giáo hoàng Leo XIV, đánh dấu bắt đầu một triều đại Giáo hoàng mới.