TTCT - Đã cuối thu, sớm mai trời hơi se lạnh và hãy còn mờ tối nhưng giữ lệ, cứ khoảng 6g là ông bà rời nhà để đi bộ. Như rất nhiều người ở thành phố này, họ vẫn giữ được thói quen tập thể dục vào buổi sáng khi vừa thức dậy. Có thể là ra biển để bơi, chạy chậm dọc các con phố hoặc lòng vòng quanh bờ hồ. Vẫn còn bàn tay đẩy nhẹ -Huyền Minh Cả hai đều trên tuổi bảy mươi nhưng trông họ không già mấy ở thân hình săn chắc, khỏe khoắn. Ông đi đứng thẳng thớm chẳng khác gì thanh niên, và bà dáng vẻ mới thon thả làm sao! Nhưng khi nhìn vào cặp mắt vô hồn, khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì và tay chân cứ đơ đuỗn mới có cảm giác tình trạng sức khỏe của bà không được ổn. Mà quả có vậy, bà bị bệnh Alzheimer đã mấy năm nay. Các con của họ đều nói may mà còn có ông. Và cũng bởi bà không được bình thường nên ông mới đến là khổ! Ông cài lại cái cúc áo bị lộn, sửa lại vành mũ cho bà... với nụ cười nở rộng. Khuôn mặt tươi tắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ thúc giục, ông nhắc bà đi nép vô lề để tránh xe, bám chắc chân vô đôi dép kẻo đường trơn dễ ngã. Với một người bị chứng mất trí nhớ như bà, nghe dặn đó thì quên ngay đó. Nhưng ông vẫn kiên nhẫn và từ tốn nói đi rồi nói lại chứ không hề bực tức hay cau có. Bà đã lễnh lãng rồi mà. Thì đấy! Ngay cả lúc đi bộ mà bà luôn như đang ở tận đâu đâu và đang làm việc gì đó. Vào mùa hè, giữa tiết trời oi nồng bức bối, ông bà còn ra đường vào cả buổi chiều. Chắc là đến công viên biển hoặc ra bờ hồ để tản bộ, hóng mát. Hình ảnh họ đi ngang qua khúc đường này đã hết sức quen thuộc với mọi người nơi đây. Và tôi, trong vô vàn buổi mai và sẩm chiều ngắm nhìn họ bên nhau, luôn thắc mắc vì sao ông không nắm lấy tay bà cho nó khăng khít tình cảm. Đã đành không thể sóng đôi như nhiều người khác vì sợ bà gặp sự cố và không xử lý kịp, nhưng hà cớ gì cứ phải đặt tay lên vai bà, trông nó thô tháp thế nào ấy. Chỉ cho tới tuần trước, khi đi cùng họ cả một quãng đường tôi mới hiểu được lý do. Mới rõ cái đặt tay ấy cũng chính là cái đẩy nhẹ, một cú hích cho bà nhón gót và đi tới. Chứ không bà đứng khựng lại ngay. Cứ ông đẩy bà bước và ông dừng bà ngưng. Nói gọn: bà chịu bước là nhờ ông đẩy và cái cách đẩy của ông mới khéo léo và chắc chắn sao! Tôi có chú tâm và nhận ra ông đẩy mạnh quá là bà phản ứng lại bằng cách đứng giậm chân tại chỗ và ông ngay lập tức nghiêng đầu dỗ dành bà một câu và điều chỉnh kịp thời bàn tay. Nếu không có buổi sớm đi theo họ và hiểu được điều này, tôi đã khoác cho hình ảnh của ông bà bên nhau một ý nghĩa khác. Và chắc là tôi sẽ không thể xúc động cho mãi đến giờ, khi viết lại câu chuyện của họ. Câu chuyện về bàn tay đẩy tới của người chồng và những bước đi lựng khựng của người vợ. Viết với nỗi mừng vui bởi họ hãy còn nhau…■ Tags: BÀN TAY ĐẨY NHẸBàn tay đỡ nâng
Khoảng trống pháp lý giữa 'văn bản trả lời' và 'quyết định' NGUYỄN HỒNG HÀ(Chuyên gia) 17/09/2025 927 từ
Cục trưởng Cảnh sát giao thông: 'Sẽ nghiên cứu để cao tốc có làn vượt riêng' HỒNG QUANG 17/09/2025 Cục trưởng Cục Cảnh sát giao thông - Thiếu tướng Đỗ Thanh Bình cho biết đơn vị sẽ nghiên cứu, đề xuất sửa luật theo hướng đường cao tốc có 2 làn trở lên sẽ bố trí 1 làn để vượt.
Bí thư Trần Lưu Quang nhắc sở ngành đừng 'hứa thật nhiều, thất hứa thật nhiều' BÁ SƠN 17/09/2025 Bí thư Thành ủy TP.HCM Trần Lưu Quang dẫn tiêu đề bài hát và yêu cầu các sở, ngành đã trả lời kiến nghị tại cuộc họp thì cần thực hiện lời hứa, đã hứa là phải làm.
Đèn đỏ 'trêu ngươi' 30 phút trên đường Nơ Trang Long CHÂU TUẤN 17/09/2025 Tối 17-9, giao thông trên đường Nơ Trang Long (phường Bình Thạnh, TP.HCM) rơi vào hỗn loạn do đèn tín hiệu tại ngã ba Nơ Trang Long - Phan Chu Trinh liên tục màu đỏ, không chuyển trạng thái trong thời gian dài.
Thái Lan nói Campuchia tháo dỡ rào thép gai, Campuchia nói lính Thái làm bị thương 10 người dân KHÁNH QUỲNH 17/09/2025 Báo Bangkok Post ngày 17-9 đưa tin quân đội Hoàng gia Thái Lan đã phát hiện một nhóm người Campuchia, đi cùng binh sĩ, có hành động tháo dỡ hàng rào thép gai tại tỉnh Sa Kaeo của Thái Lan.