Mưu sinh ở... Thiên Đường!

ĐÀO THỊ THANH TUYỀN 08/09/2011 11:09 GMT+7

TTCT - Tôi quên không hỏi tên em. Tạm gọi em là A.. A có vóc người mình dây, nhỏ nhắn, gương mặt khắc khổ, nước da mai mái đặc trưng người dân vùng nông thôn Quảng Bình. Em quá giang xe chúng tôi từ đoạn rẽ Phong Nha để lên động Thiên Đường.

Phóng to
Minh họa: Đỗ Trung Quân

Xe rộng, chẳng có gì ảnh hưởng khi thêm một người. Vả lại, đoạn đường từ Phong Nha đến động Thiên Đường khoảng 20km, nếu không quá giang được xe chắc chắn em phải đi xe ôm. Lý do em xin đi nhờ xe để chụp hình. Tài xế cũng yên trí vì có người hướng dẫn không sợ bị lạc đường.

Đến điểm đỗ xe ở Thiên Đường chúng tôi mua vé vào động 120.000 đồng/người, đồng thời thuê luôn chiếc xe điện tám chỗ đi vào.

Em cũng mua một vé 120.000 đồng. Lúc lên xe điện tám người ngồi còn rộng rãi, thấy em làng chàng bên xe ngỏ ý muốn xin đi nhờ, chúng tôi đồng ý. Thế nhưng bảo vệ không cho em lên với lý do xe không được chở quá tám người. Vậy là em đành cuốc bộ quãng đường gần 2km.

Không hiểu em đi bằng cách nào mà xe điện vừa đỗ xịch đã thấy em lù lù xuất hiện. Từ đó em bám theo đoàn: “Mấy anh chị chụp cho em vài tấm”. Tôi ái ngại: “Đoàn ai cũng có máy hình, em theo mấy đoàn kia đi”, nhưng em không chịu cứ bám riết chúng tôi.

So với động Tiên Sơn ở Phong Nha thì đường lên động Thiên Đường dễ đi hơn, tuy nhiên cảnh quan không đẹp bằng, ai nấy cứ cắm cúi mà trèo hơn 500 bậc cấp. Vừa lên đến nơi lại thấy em đứng đó tự hồi nào, đến nỗi chúng tôi cùng buột miệng con bé này đi nhanh như sóc!

Vào động, em cứ lẳng lặng đi bên chúng tôi, thỉnh thoảng thốt lên câu: “Mấy anh chị chụp cho em tấm hình”. Tôi thấy ái ngại quá! Cuối cùng mọi người trong đoàn cũng chụp giúp em vài kiểu. Hỏi chừng nào có hình bởi còn phải đi mấy nơi sợ không kịp thời gian, em bảo: “Khi ra là có hình”. Lúc tham quan gần hết động, tôi giục em xuống rửa hình kẻo trễ nhưng em không trả lời cũng không chịu xuống trước.

Đi cùng với em, tôi góp ý em nên tranh thủ thuyết minh cho khách nghe, hi vọng sẽ chụp nhiều hình hơn, biết đâu còn được khách thưởng tiền. Em nói: “Em không có đi học về thuyết minh”. Tôi bảo cần gì học, ngày nào cũng đi lên đây, nghe mấy cô thuyết minh riết thuộc lòng chứ. Em cười.

Xuống đến chân núi, mọi người giục em đi rửa hình thì em trả lời là về Phong Nha mới có hình làm ai nấy phẫn nộ. Hóa ra tại Thiên Đường không có dịch vụ rửa hình.

Xe điện ra ngoài chẳng ai chú ý đến em nữa, vậy mà ra đến nơi đã thấy em có mặt. Lại đành phải cho em theo về Phong Nha. Tính ra em đi bộ và chạy phải gần 4km với hơn 1.000 bậc cấp cả đi và về, nhanh như sóc!

Lên xe, tài xế cáu, mắng em tại sao không nói thật làm mọi người bị chậm hành trình. Càng mắng, em càng lí nhí lời xin lỗi. Tôi hỏi xong đợt hình này em có lên lại Thiên Đường nữa không, em nói buổi chiều ở nhà đi rẫy. Cuối cùng đành phải ăn cơm ở Phong Nha để chờ lấy hình. Lúc em đưa hình, tôi hỏi rửa một tấm em phải trả bao nhiêu, em nói 7.000 đồng.

Tôi làm con tính, buổi sáng đi với chúng tôi như vậy em kiếm chưa được 30.000 đồng. Hỏi em tại sao không mua vé tháng vào Thiên Đường, em nói Thiên Đường không bán vé tháng, em muốn vào chụp hình phải mua vé như du khách.

Tôi hỏi sao không chụp hình ở Phong Nha mà đi xa vậy, em nói một tuần em chỉ chụp ở Phong Nha ba ngày, còn lại là Thiên Đường. Ở Phong Nha em mua vé 200.000 đồng/tháng. Em nói thêm có ngày em lên Thiên Đường lỗ vì chẳng chụp được tấm nào hay chỉ vài tấm. Hỏi thêm mới biết chỉ riêng Phong Nha đã có đến gần 400 thợ chụp hình như em!

Một bác sĩ trong đoàn tặng em 100.000 đồng, nói thấy tội nghiệp nó quá! Đường về nhẹ nhõm vì hình nhìn cũng tương đối đẹp, mặt ai nấy tươi, sáng rỡ. Tôi nghĩ với số tiền được tặng, chắc hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của em dù bị nghe mắng mỏ hơi nhiều! Có ai đó trong đoàn thở dài...

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận