Giấc mơ của bà nội trợ

ĐẬU ĐỎ 07/04/2013 23:04 GMT+7

TTCT - Cô Mộng Ty vừa xách cái làn nhựa bước vào cổng chợ “Xanh Và Sạch” thì mấy bà hàng thịt nhao nhao cả lên:

Phóng to

- Mua thịt cho chị đi em ơi. Nạc thăn, mông sấn, ba chỉ của chị ngon lắm em ơi. Em nhìn đi, chỗ da thì trắng phau phau, chỗ thịt thì đỏ lòm lòm nhé, nhìn ngon không?

Mộng Ty cất tiếng hỏi một bà hàng:

- Thế thịt ba chỉ bán giá bao nhiêu hả chị?

- Thế em định mua loại ba chỉ gì? Ractopamine, clenbuteron hay salbutamol?

Mộng Ty ngạc nhiên:

- Chị bán thịt lợn ngoại cơ à? Đây là thịt lợn Mỹ hay Hoa Kỳ hả chị?

Bà hàng thịt xua tay:

- Thịt lợn nội thôi em. Mấy cái tên chị vừa nói là các hóa chất cho lợn ăn giúp tạo nhiều nạc đó em. Thịt lợn nội giá cũng nội, giá mềm như... bún được tẩy trắng bằng hóa chất tinopal thôi. Đắt cho chị vài cân đi em.

Mộng Ty lắc đầu quầy quậy:

- Kinh quá! Ăn thịt này vào để mà chết à?

- Làm gì có chuyện đó em - bà hàng thịt trề môi - Ăn thịt lợn của chị vào không chết ngay tức khắc đâu em, chỉ bị ảnh hưởng về lục phủ ngũ tạng và hệ thần kinh về lâu về dài thôi. Kể cả khi không ăn thịt của chị, em vẫn có cơ hội mắc những chứng này cơ mà... Ơ, sao lại bỏ đi? Không đắt cho chị tí nào à? Em ơi...

Mặc kệ bà hàng thịt huyên thuyên, Mộng Ty rảo bước qua hàng rau:

- Giá đỗ bao nhiêu tiền một cân em?

Cô hàng rau tươi cười đáp:

- Dạ, giá đỗ của em phân thành ba mức giá chị ạ. Loại siêu tốc là mười lăm nghìn, loại trung tốc là mười sáu nghìn, còn loại hạ tốc là mười bảy nghìn năm trăm đồng chị ơi.

- Sao lại có loại giá đỗ siêu tốc, trung tốc với hạ tốc hả em? - Mộng Ty ngạc nhiên hỏi.

- Là thế này, giá đỗ bọn em ngâm bằng hóa chất giúp giá phát triển nhanh, thân mập mạp, không có rễ. Loại siêu tốc em ngâm có một ngày là được, loại trung tốc thì ngày rưỡi là giá mọc, loại hạ tốc là hai ngày. Chứ cứ ngâm giá theo hình thức thông thường trước kia thì phải ba ngày mới được một mẻ giá, mà thân giá lại gầy, rễ lởm chởm nhìn phát kinh, ai mà dám ăn loại giá không ngâm hóa chất đó cơ chứ.

- Trời! - Mộng Ty nghe cô gái bán hàng giải thích một cách hồn nhiên như cô tiên mà lè lưỡi, nhún vai - Thế tại sao rau cải này lại xanh đậm thế này hả em?

- À, rau cải này xanh đậm là do phân đạm bón rau chưa chuyển hóa hết, còn lưu cữu trong lá rau đó chị. Chị nhìn rau xanh đậm mướt mượt thế này có thích mắt không? Chị lấy hai mớ nhé? Hay năm? Mua nhiều về bỏ tủ lạnh ăn dần chị ạ, đỡ phải đi chợ nhiều lần tốn xăng xe...

- Thôi thôi, chị không mua rau đâu, chị đang ăn kiêng... - Mộng Ty xua tay.

- Chị đang ăn kiêng? - cô bán rau trố mắt nhìn cơ thể mình dây của Mộng Ty.

- Ừ, chị đang kiêng ăn... rau.

Mộng Ty bước ngang qua mấy hàng cá thì một bác hàng cá níu lại:

- Mua cá cho chị đi em. Em lấy loại nào? Loại ướp urê cho tươi lâu hay cá không ướp urê và đang trong quá trình phân hủy?

Mộng Ty bịt tai lại, hét lên:

- Thôi thôi, tôi không ăn gì hết, không thịt, không cá, không rau...

Bác hàng cá, bà hàng thịt với cô hàng rau đột nhiên cùng quay lại phía Mộng Ty cười ré lên những tràng cười thật to và dài làm Mộng Ty giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra trên trán. Thì ra là Mộng Ty vừa nằm mơ...

Bây giờ Mộng Ty phải vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo để còn đi chợ mua đồ về nấu ăn cho buổi chiều. Dứt khoát Mộng Ty sẽ không bao giờ bước chân vào cái chợ mà thực phẩm toàn là những thứ chứa hóa chất độc hại kinh khủng như cái chợ “Xanh Và Sạch” trong giấc mơ.

Thế thì Mộng Ty phải đi chợ nào?

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận