Lẩu thập cẩm

TTCT - Ở xứ này người ta ăn mọi thứ nhúc nhích! Gã vừa nói vừa thả cho bàn tay mình đi hoang lên phần thịt trần trên gối của cô em đang đứng khui bia làm cô nàng nhảy nhổm ra xa rồi buột miệng: Quỷ sứ anh à!

Phóng to
Minh họa: Hoàng tường

- Em mà nhúc nhích là anh cũng ăn thịt em luôn! - gã ngả ngớn.

Cô nàng cũng chẳng phải tay vừa, nguýt một cái sắc lẻm:

- Vậy ăn hết hay là còn chừa chỗ nào?

Gã đớ lưỡi. Khúc rắn mối nướng muối ớt vừa chui vào cổ họng đã nghẹn ngang.

Quán Trần Thế nằm lọt thỏm trên con đường Ăn Nhậu, tưởng như sắp bị đè bẹp bởi các quán sang trọng xung quanh nhưng ngược lại, lúc nào nó cũng đông khách, nhất là những buổi chiều tan sở. Chẳng hiểu vì xứ này có nhiều đàn ông thích kéo dài thời gian độc thân tạm thời hay vì Trần Thế luôn thủ sẵn cả chục món độc mà các quán khác có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi?

Gã lui tới cái quán này không biết đã bao nhiêu buổi chiều. Cũng giống như lý do để quán đông khách, gã vẫn chưa hiểu cái tên Trần Thế có nghĩa là gì. Chủ quán tên Thế, thường cởi trần khoe một bầy rồng rắn đang lồng lộn trên người? Hay quán là nơi duy nhất để người ta thưởng thức đủ mùi vị của cuộc đời chỉ bằng cách nhai và nốc?

Nhậu thì lo nhậu, thắc mắc chi cho nhiều! - Tửu thánh, bạn nhậu của gã, cau có. Tay này vừa trúng một vụ áp phe làm ăn khá lớn - là kẻ sẽ chi tiền cho buổi chiều hôm nay. Mà dẫu không trúng đậm thì những buổi trước kia cũng vậy, không khi nào gã có cơ hội làm vơi đi những tờ tiền lương thiện của mình. Tửu thánh luôn gọi những đồng bạc trong túi gã là những tờ tiền lương thiện.

Có lần gã nổi khùng tống cho bạn nhậu một đạp ngã ngửa ra giữa quán vì nghĩ rằng hắn đang mỉa mai mình. Thằng này lồm cồm ngồi dậy, không giận mà lại kể cho hắn câu chuyện về cây quất: Người phương Nam có cây quất trái rất ngọt mà lại sai quả, người phương Bắc thấy vậy bèn xin chiết một nhánh đem về xứ mình trồng. Không ngờ vừa ít quả mà lại chua loe chua loét. Ông và tôi cũng giống như hai cây quất cùng một gốc đó. Có điều trồng ở hai nơi khác nhau nên cho trái ngọt trái chua mà thôi!

Nghe xong gã ngu thêm một tí.

Nhân đây cũng xin giới thiệu đôi nét về gã:

Trưởng phòng một cơ quan nhà nước. Thích bù khú bạn bè vào mọi buổi chiều tan sở. Gan thỏ đế. Vì vậy, gần hai mươi năm mòn ghế trưởng phòng mà vẫn chưa có cơ hội ngồi lên ghế mới. Chỉ có tửu lượng là mỗi ngày mỗi lên, uống thần sầu quỷ khốc nên được bạn nhậu tặng cho hỗn danh Tửu quỷ.

Còn bạn của gã - không phải vì ngang ngửa đô với gã mà vì khả năng kiếm tiền. Chỉ có tài thánh mới kiếm được nhiều tiền và xài tiền như nước cỡ Tửu thánh. Có phải Tửu thánh là tổng giám đốc của một tập đoàn nào đó đâu, mà chỉ là sếp một đơn vị hành chính sự nghiệp, cũng cán bộ công chức như gã. Cuộc đời mỗi người mỗi khác, giống như ở hai bên sườn núi: ở sườn Đông thì mưa dầm dề, bước qua sườn Tây thì lại nắng chang chang.

Vậy mà Tửu quỷ và Tửu thánh lại chơi thân với nhau được, ít ra là ở quán này vào mỗi buổi chiều. Nhị Tửu cùng đối ẩm giữa Trần Thế - nghe cũng khá phong lưu.

Gần đây, bàn của gã lại có thêm một kẻ mới gia nhập: gã chủ quán cởi trần. Lý do: Nghe hai huynh nói chuyện hấp dẫn quá, muốn được hầu chuyện cùng!

- Vậy có chuyện gì thì góp vô đi! - gã hất mặt.

- Thưa hai huynh - gã chủ quán làm ra vẻ trịnh trọng - Tiểu đệ sinh ra vốn chẳng phải dân buôn bán mà chính gốc Hai lúa. Từ ông cố, ông nội đến ông già tía đều sống bám vào mấy công đất ruộng. Đến đời đệ thì giải tỏa quy hoạch, được một mớ tiền của ông già chia cho. Đệ làm chuyến ly nông, mong học được một nghề, ngồi không mà ăn thì đến núi cũng lở chứ nói chi vài mươi triệu bạc. Chẳng biết ma đưa lối quỷ dẫn đường làm sao, khi số vốn lận lưng sạch nhẵn, không học được nghề nào ra hồn đã đành mà còn sa chân vào hắc đạo.

Bóc lịch mấy năm, đệ quyết chí làm lại cuộc đời. Nhờ ông già chết, thỉnh được một mớ tiền phúng điếu nên mới mướn miếng đất mở cái quán nhậu này. Theo lẽ thường, ông bà cha mẹ của đệ là nông dân hiền lành thì đến đời đệ nếu không làm nông dân thì cũng kiếm sống được bằng một nghề lương thiện nào khác chứ làm gì đến nỗi nếm cảnh tù tội một thời gian. Nghe câu chuyện của hai huynh, đệ mới ngộ ra: mình cũng giống như cây quất cây quýt gì đó, tùy theo thổ nhưỡng nên cho trái chua hay ngọt mà thôi!

Nghe xong câu chuyện của gã chủ quán, Tửu thánh vỗ đùi cười ha hả:

- Hay, hay! Ngộ tính của ông quả nhiên là cao. Tôi mời ông trăm phần trăm nghen!

Ngộ tính cái con khỉ! Tửu quỷ hậm hực trong lòng vì tự dưng có thằng cha căng chú kiết chen ngang dự phần. Gã cụng ly nhưng không uống mà lại đưa mắt lơ đễnh nhìn khắp quán. Không còn một chỗ trống. Bàn nào cũng ngùn ngụt khói, không của món lẩu thì cũng của món nướng. Từ xa nhìn vào giống như một đám sương mù quỷ quái vây lấy người bên trong, càng ngày càng thít chặt. Khói bám lên trần nhà lâu ngày dày thành một lớp nhờn như từ thiên thu đọng lại. Có lẽ do thói quen của thực khách nên ngay chỗ gã ngồi tựa lưng, khói chỉ bám chung quanh và tạo thành một hình người. Dọc theo vách tường, có đến hàng chục hình người như vậy.

- Nào cạn đi chứ, chưa chi mà đã say rồi sao? - Tửu thánh chạm mạnh vào ly của gã.

- Cỡ ông anh đây thì làm gì có chuyện say, phải không? - giọng gã chủ quán như khiêu khích. Tửu quỷ nhếch mép, chỉ cần ngửa cổ ực một hơi là cạn sạch. Tự tay khui thêm lượt chai mới đặt lên bàn.

- Vậy mà làm tôi tưởng ông bạn mình bữa nay xuống đô chứ, đang tập trung tư duy gì thế? - Tửu thánh đặt vào chén gã nguyên một con rắn bông súng nướng mọi - Thứ này bây giờ hiếm lắm nghen!

Gã trỏ tay vô những hình người trên vách tường. Tửu thánh nhướng cặp mắt đầy túi mỡ của mình nhìn theo hồi lâu, nhíu mày ra vẻ không hiểu ý. Riêng gã chủ quán, sau khi lần lượt trút đầy bia vào ba chiếc ly trên bàn thì mỉm cười ranh mãnh:

- Đó là hình ảnh của linh hồn! Mỗi người sau khi đến đây đều để lại một phần linh hồn của mình trên vách quán. Đã có hàng trăm phần linh hồn của hàng trăm con người xếp chồng lên nhau. Mỗi phần linh hồn là một nét tính cách của con người. Một đặc trưng không lẫn vào đâu được ở quán của đệ!

- Khi nào thì những linh hồn ấy bước ra khỏi vách và cụng ly với chúng ta? - gã bắt đầu thấy hứng thú với gã chủ quán này.

- Khi mỗi hình người như thế có đủ mọi tính cách của con người trần tục!

- Hèn gì cứ đến chiều là tay chân bụng dạ tôi lại ngứa ngáy, mà phải đến Trần Thế mới đã ngứa. Thì ra cái phần linh hồn của tôi ở đây nó đang réo gọi! - Tửu thánh nâng ly phụ họa.

- Nhưng các huynh cũng nên cẩn thận: có để lại thì cũng có mang đi - gã chủ quán làm ra vẻ bí hiểm - Những phần linh hồn xếp chồng lên nhau nếu tìm được thân xác thích hợp thì sẽ tự động ráp với thân xác đó. Nếu may mắn ráp về nơi cũ thì không nói làm gì... Gã chủ quán buông lửng.

- Ha ha, ông nói y như trong phim kinh dị! - gã ôm bụng cười rũ rượi. Cùng lúc cô em phục vụ thường ngày đi ngang qua, tự dưng gã lại muốn nhảy dựng theo cặp mông lắc lư của cô nàng. Sự hứng khởi đột ngột này làm gã cũng cảm thấy lạ vì từ trước tới giờ tuy ngoài miệng cợt nhả nhưng gã vẫn tự hào rằng tâm của mình luôn bình trước nhan sắc. Gã láng máng nhớ: hình như trước đó có cảm giác một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, lúc tựa vào tường.

Cuộc trò chuyện giữa Tửu thánh và gã chủ quán dần dà trở nên rôm rả, cứ như trong mắt hai người, gã đã trở thành một kẻ vô hình. Gã nghe họ đang luận về tiền, Tửu thánh rút trong túi ra một tờ tiền đặt lên trên bàn:

- Đây chính xác là tiền thật, tôi vừa rút từ máy ATM ra hồi sáng. Cứ cho nó là không sạch đi, vì nó vào tài khoản của tôi bằng cách mà tôi không thể nói ra. Vậy tại quán ông có cách nào rửa cho nó sạch để xứng với những đồng tiền lương thiện của ông bạn tôi đây?

Gã chủ quán cầm tờ tiền lên soi vào bóng đèn, lật qua lật lại. Chưa hết, còn đưa lên mũi hít hà. Xong, gã có vẻ đăm chiêu:

- Tiểu đệ đây chưa hiểu lắm ẩn ý của ông anh! Nhưng nếu muốn nó sạch thì cứ lấy nó để thanh toán chầu nhậu này, vào túi đệ thì nó khắc trở nên sạch.

Tửu thánh cười ha hả, vỗ vai gã chủ quán cứ như họ đã là tri kỷ từ lâu:

- Đã nói ngộ tính của ông cao, có sai đâu!

Tửu quỷ cảm thấy nóng mặt. Cứ như nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ thì hóa ra những buổi chiều như thế này chính là những buổi rửa tiền ư? Và vô tình gã trở thành kẻ đồng lõa? Tay bạn nhậu lại có ý đem những đồng lương còm cõi của mình ra để mỉa mai đùa cợt. Thật là quá quắt, chẳng còn tình nghĩa gì ráo trọi! Nghĩ vậy gã xô ghế đứng dậy, xin kiếu trước cặp mắt chưng hửng của Tửu thánh và gã chủ quán.

oOo

- Dạo này anh thay đổi nhiều quá! - vợ gã đang ngồi vuốt lại những tờ bạc lẻ nhàu nhĩ sau một ngày ngồi cong lưng ở sạp trái cây ngoài chợ. Nhiều lần gã muốn độn thổ khi mấy chị em trong cơ quan vừa sáng sớm gặp gã đã mắng vốn: Hôm qua em mua có một ký cam của chị, về nhà coi lại thì thấy hư gần phân nửa; lần khác là: Chôm chôm chỗ vợ anh bán mắc hơn chỗ khác, tính đâu người quen không cần trả giá, ai dè...

Nhiều khi gã ngờ rằng sự giậm chân tại chỗ của mình phần lớn là do cái sạp trái cây của vợ. Chẳng hiểu có phải vì càng lớn tuổi càng đâm ra trái tính trái nết hay không nhưng đúng là lúc này gã vô cùng khó chịu khi nhìn nàng đếm tiền bán trái cây và cả khi gã rút tiền lương của mình - mặc dù một thời gian dài gã đã tự hào rằng nó là những đồng tiền sạch! Sạch thì có sạch đấy nhưng chỉ là bụi cám nếu so với tiền của thằng bạn nhậu.

- Tôi muốn trở thành cây quất chua! Gã điện thoại nói vu vơ với bạn.

Một tràng cười đắc ý vang lên đầu máy phía bên kia: Chẳng cần đem trồng ở phương Nam phương Bắc chi cho xa xôi, chỉ cần thay đổi cách chăm sóc mà thôi!

Cách của bạn hóa ra không phức tạp nhưng lại hiệu quả đến không ngờ. Chỉ vỏn vẹn một câu: Thấy lợi thì làm ngay! Trong vòng chưa đầy một năm, gã đã đổi ghế trưởng phòng thành ghế sếp phó, không chỉ vậy, còn nằm trong diện quy hoạch để thay thế sếp lớn chuẩn bị về hưu. Công việc bận rộn đến nỗi gã không còn có thời gian nào rảnh rỗi để đến quán Trần Thế như trước và cũng chẳng nhín ra được chút thời gian nào đến tòa án để giải quyết đơn ly hôn với vợ. Trong đơn ly hôn vợ gã ghi lý do: Không hợp nhau. Không hợp nhau mà có đến hai mặt con, đúng là đàn bà. Ly hôn thì ly hôn, gã ngán đến tận cổ cái món trái cây của nàng lắm rồi.

Sau khi cầm được quyết định giải quyết ly hôn của tòa án, tự dưng gã muốn tìm chỗ nào đó để giải khuây. Không phải vì buồn mà vì cảm thấy trống vắng. Gã nghĩ ngay đến tay bạn nhậu thân thiết và quán Trần Thế. Cũng khá lâu không gặp mặt nhau còn gì. Nhất định lần này gã sẽ là người trả tiền và bảo chủ quán Trần Thế đoán xem tiền của mình là sạch hay không sạch. Gọi điện thoại thì nghe giọng bên kia nhẹ hẫng:

- Tôi về quê hưởng thú điền viên cả tháng nay rồi!

- Sao? Có thấy báo chí nói gì đâu? - gã chới với.

- Thì có sơ sẩy gì đâu mà báo chí dính dáng vào, chỉ tự nhiên thấy chán nên làm đơn xin nghỉ vậy thôi! Dứt lời, bạn cũng ngắt máy.

Một mình gã mò đến Trần Thế. Vẫn bàn vẫn ghế, vẫn màn khói mù mịt thân quen cũ. Chủ quán nhìn thấy gã đi một mình lại chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Mời gã vào ngồi ở chỗ cũ, cũng chẳng hỏi dùng gì mà bước ngay ra sau bưng lên một cái lẩu ngồn ngộn khói:

- Ông anh ăn thử món lẩu của quán em, bữa nay thằng em đãi!

Gã cầm đũa chọc chọc vào lớp nước sôi sùng sục, gắp lên những miếng thịt không ra thịt, rau chẳng phải rau. Chẳng biết gọi tên là gì. Gã chủ quán hiểu ý:

- Xin giới thiệu với ông anh, đây là món lẩu thập cẩm độc nhất vô nhị. Món lẩu Đời người. Đến Trần Thế ăn lẩu Đời người thế mới gọi là dân sành ăn nhậu!

Gã đưa một miếng thịt - rau ấy vào miệng, gật gù:

- Lạ miệng đó, vậy sau khi nếm xong đời người, no căng bụng thì sẽ ra sao?

- Cái đó còn tùy từng quý khách, có người thì chẳng bao giờ cảm thấy no, có người thấy người khác ăn thì khởi phát cơn thèm nhưng khi ăn thì chẳng được bao nhiêu, đành bỏ mứa. Nhưng hễ bập vào món lẩu này thì chắc chắn là sẽ nghiện - gã chủ quán cười ranh mãnh.

- Vậy thì phiền ông dọn món này vào! - gã ném đũa xuống đất.

Gã chủ quán ra hiệu cho cô em phục vụ đứng gần đó bưng Đời người vào trong, không có vẻ gì phật ý:

- Tiểu đệ cũng biết ông anh đến đây không phải để ăn nhậu mà là để tìm...

- Làm như ông đi guốc trong bụng tôi, vậy nói thử: tôi đến tìm gì?

- Tìm cái đã để lại và trả cái trót mang đi... Chủ quán lấp lửng.

- Một phần linh hồn à? - gã gập người cười rũ rượi.

- Ồ, đó chỉ là một câu chuyện đùa. Cả chuyện chúng ta đang nói nãy giờ cũng là chuyện đùa nốt! - gã chủ quán đột nhiên phát cười lớn.

Trước khi rồ xe ra khỏi Trần Thế, gã chủ quán kề miệng sát tai gã thì thào:

- Nếu khi nào ông anh muốn tìm cái đã để lại và trả cái trót mang đi thì hãy tìm bạn của mình. Nhưng tôi dám chắc: đời nào ông ta chịu nhận!

Giống như vụ cây quất lần trước, lần thứ hai gã thấy mình ngu thêm một tí!

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận